Nghe thấy âm thanh, Tiêu Thuần đang ngồi liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hứa Tịnh Nhi.
Khóe mắt và sống mũi cô ấy đỏ hoe, môi mím chặt, đến cả hai tay đặt trên bàn cũng đan chặt vào nhau, đầu ngón tay trắng bệch.
Hứa Tịnh Nhi từ từ bước tới, kéo ghế ra ngồi, mặt đối mặt với cô ấy.
Hai người không nói gì, căn phòng vô cùng yên ắng.
Tiêu Thuần vẫn là người không kiềm chế nổi, trước khi cô ấy đến, đã nhìn thấy truyền thông đăng tin, lần này… người dân cả nước đều biết rồi.
Nhưng cô ấy không tin những bài báo này, bất luận sự thật như thế nào, cô ấy vẫn muốn nghe chính miệng Hứa Tịnh Nhi nói.
Tình cảm giữa bọn họ đã không cần đến bất cứ lời hỏi han vô nghĩa nào nữa, ánh mắt Tiêu Thuần dán chặt vào gương mặt Hứa Tịnh Nhi, cô ấy mở miệng, vào thẳng vấn đề: “Tịnh Nhi, chính tay cậu đã giết anh Khiết Thần?”.
Cho dù nghe được từ chính miệng cô, Tiêu Thuần vẫn lắc đầu: “Mình không tin, bất cứ ai cũng có thể làm chuyện này, nhưng cậu thì không”.
“Mình không tin cậu sẽ làm tổn thương anh Khiết Thần, giống như ngày xưa cậu không tin mình sẽ làm hại cậu vậy”.
Nhắc tới hồi đó, bọn họ cũng ngồi đối diện nhau như thế này.
Hồi đó cô ấy cũng một mực khẳng định là mình làm, nhưng Hứa Tịnh Nhi không hề tin bất cứ một lời nào.
Giờ đây cũng vậy.
Cô ấy hiểu rõ hơn ai hết, Hứa Tịnh Nhi yêu Cố Khiết Thần như thế nào, sao cô có thể ra tay được, hơn nữa, bản thân cô cũng không phải người có tính cách đó.
Tiêu Thuần túm lấy tay Hứa Tịnh Nhi, nắm thật chặt: “Cậu nói cho mình biết, có phải cậu bị người khác uy hiếp không? Có phải cậu có nỗi khổ gì không?”.
Hứa Tịnh Nhi lắc đầu: “Thuần Thuần, mình thực sự đã giết Cố Khiết Thần”.
“Rốt cuộc có điều gì cậu không thể nói với mình? Tịnh Nhi, cậu không coi mình là chị em tốt nữa đúng không?”, Tiêu Thuần rất sốt ruột, khóe mắt càng đỏ hơn.
Hứa Tịnh Nhi im lặng một lúc, nói: “Thuần Thuần, bên phía ông nội, sau này phải nhờ cậu và Từ Soái chăm sóc nhiều hơn rồi… còn nữa…”.
–
Cảnh sát đã điều tra rất nhiều ngày mà không có tiến triển gì, nhưng độ hot của vấn đề này trên mạng thì không hề có dấu hiệu giảm đi, càng lúc càng nổi.
Cái tên Hứa Tịnh Nhi và Cố Khiết Thần liên tục được nhắc đến, lúc trước khi Cố Khiết Thần ly hôn bị mắng cho tơi tả, giờ đây ngược lại, mọi người bắt đầu thông cảm cho anh, đoán rằng do không chịu được người phụ nữ nham hiểm đáng sợ như Hứa Tịnh Nhi, anh mới phải ly hôn.
Tội danh của Hứa Tịnh Nhi thì rất đơn giản, vì yêu mà sinh hận, không ăn được thì đạp đổ, mọi tiếng xấu, mọi lời cay độc được người ta thêm thắt, mắng càng lúc càng thậm tệ.
Ông Tả vốn dĩ còn muốn làm khó Hứa Tịnh Nhi, nhưng chuyện càng lúc càng lớn, cảnh sát đã bắt đầu điều tra đến ông ta, quân cờ Hứa Tịnh Nhi không những không thể dùng tiếp mà còn có thể làm hại đến bản thân, ông ta mặc kệ lời thỉnh cầu của Tả An, trực tiếp ghi hình gửi nặc danh đến cục cảnh sát.
Đoạn ghi hình quay rất rõ, con dao là do Hứa Tịnh Nhi đâm vào ngực Cố Khiết Thần, Cố Khiết Thần ngã xuống, nôn ra máu… một chứng cứ xác thực.
Vì có chứng cứ mới, cảnh sát lại phải hỏi cung Hứa Tịnh Nhi một lần nữa, để cô xác nhận người trong đoạn băng là cô, khẳng định là đúng cô làm, nếu như cô nhận, thì sẽ bắt đầu chính thức khởi kiện.
Hứa Tịnh Nhi bị đưa đến phòng lấy cung, ngồi đối diện cảnh sát, viên cảnh sát đang định hỏi, thì tiếng gõ cửa vang lên, một đồng nghiệp đi vào nói: “Luật sư của cô Hứa đến rồi”.