Có Tên Biến Thái Dưới Giường Tôi

Chương 5: Sếp lớn kỳ lạ

Trước Sau

break
Cố Tầm rón rén đẩy cửa bước vào. Trong văn phòng rộng lớn, người đàn ông đang cúi đầu xem tài liệu trên ghế chủ tịch, dù cửa mở cũng không buồn ngẩng lên.

Người ta bảo đàn ông tập trung làm việc là đẹp trai nhất, quả không sai. Dù nửa khuôn mặt anh bị bóng tối che khuất, vẫn không giấu được nét tuấn tú. Trên gương mặt ấy, dù không có biểu cảm gì, vẫn toát lên vẻ thanh cao khó tả.

Nhưng lúc này Cố Tầm chẳng còn tâm trí nào mà ngắm trai đẹp nữa.

“Tổng giám đốc Yến, em là Cố Tầm.” Cô nuốt nước bọt, khô khan giới thiệu lý do mình tới: "Sếp gọi em ạ?”

“Ừ.” Lúc này Yến Thanh Hà mới rời mắt khỏi tập tài liệu, liếc nhìn cô, tay cầm bút gõ nhẹ lên xấp giấy trên bàn: "Đây là bản kế hoạch cô làm?”

Cố Tầm nhìn theo, đúng là bản kế hoạch của mình.

“... Dạ đúng.”

Yến Thanh Hà gật đầu, không nói thêm gì mà cúi xuống đọc tiếp, khiến không khí trong phòng càng thêm căng thẳng.

Trên mặt anh vẫn không biểu cảm, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy bàn tay cầm bút đã nổi gân xanh vì siết chặt.

Thật tuyệt, bảo bối của anh đang ở ngay trước mặt, cách chưa đầy hai mét. Anh phải dùng hết sức lực mới có thể kiềm chế bản thân không lao tới ôm chầm lấy cô. Anh thậm chí không dám ngẩng đầu, sợ không kiểm soát được du͙© vọиɠ đang dâng trào.

Còn Cố Tầm thì chỉ thấy bầu không khí ngột ngạt đến mức muốn độn thổ. Tại sao tổng giám đốc gọi mình lên mà lại không nói gì hết vậy?

Cuối cùng, không chịu nổi nữa, cô lên tiếng trước: “Tổng giám đốc Yến, bản kế hoạch của em cần sửa chỗ nào ạ?”

Nghe thấy giọng cô, Yến Thanh Hà mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt cố tỏ ra bình tĩnh của cô gái trước mặt. Trong khoảnh khắc, anh hơi ngẩn người.

Chẳng lẽ mình làm em ấy sợ? Sao bảo bối lại bất an như vậy? Có phải em ấy không thích gương mặt của mình không? Tuy không thích nhìn thấy cô tỏ ra lo lắng, nhưng trong lòng anh lại dấy lên cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.

Không thể phủ nhận, biểu cảm này của cô thật sự rất cuốn hút. Chính ánh mắt ấy khiến du͙© vọиɠ trong anh bùng lên dữ dội, chỉ muốn lập tức đè cô xuống bàn làm việc, chiếm lấy cô đến khi cô cầu xin tha thứ, đến khi lấp đầy cơ thể mềm mại ấy bằng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình.

Cố Tầm thấy tổng giám đốc vẫn không nói gì, chỉ nhìn mình càng lúc càng sâu, cảm giác như bị nuốt chửng. Lưng cô bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Cô có cảm giác nếu còn đối diện thêm một giây nữa, chắc mình sẽ chủ động xin nghỉ việc mất. Thật sự quá áp lực.

Cuối cùng, Yến Thanh Hà hít sâu, thu lại ánh mắt đáng sợ, dùng bút chỉ vào bản báo cáo:

“Cô trình bày ý tưởng tổng thể của bản kế hoạch này cho tôi nghe đi.”

“Dạ, dạ vâng.” Nghe tổng giám đốc chịu nói chuyện, Cố Tầm như được giải thoát, vội vàng lấy bản báo cáo bắt đầu trình bày, nhưng cảm giác tim đập thình thịch vẫn chưa dứt.

Nghe nói tổng giám đốc Yến khó tính, nhưng không ngờ lại kỳ lạ đến mức này.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc