May mà Cố Tầm cũng chẳng chú ý tới hành động che giấu của Yến Thanh Hà, bởi vì giờ cô chỉ tập trung vào nửa thân trên săn chắc của anh.
Cơ bụng Yến Thanh Hà không phải kiểu cơ bắp cuồn cuộn do tập gym, mà là sáu múi rõ nét, đường tam giác nhân ngư kéo dài xuống eo, vừa gầy vừa chắc khỏe.
Cố Tầm thề, dáng người Yến Thanh Hà chẳng thua gì mấy nam thần trên mạng, thậm chí nhìn gần còn toát ra khí chất mạnh mẽ, quyết đoán.
Cô thật sự... muốn đưa tay sờ thử một cái.
“Thích không?”
“Thích.” Cố Tầm buột miệng đáp, vài giây sau mới nhận ra mình vừa nói gì, định giải thích thì lại bắt gặp nụ cười của Yến Thanh Hà.
Bình thường anh ít cười, nhưng mỗi lần cười lên lại mang cảm giác ấm áp tan chảy băng giá. Điều này khiến đầu óc vốn đã quay cuồng của Cố Tầm càng thêm mơ màng, tim lại đập thình thịch không ngừng.
Yến Thanh Hà... Sao cười lại đẹp thế chứ?
Yến Thanh Hà cũng vui ra mặt, người mình thích vừa công nhận dáng người mình, với anh chẳng khác nào nhận được phần thưởng lớn. Những ngày tháng khổ luyện ở phòng gym giờ cũng đáng giá.
Thật ra anh còn muốn nói: "Nếu thích thì sau này kết hôn xong em muốn sờ lúc nào cũng được.” Nhưng nhìn bảo bối đã ngẩn ngơ thế kia, thôi lại nhịn xuống.
Dù sao mấy chuyện này cũng nên từ từ từng bước một.
Cố Tầm hít sâu mấy lần mới cố gắng ổn định lại trái tim loạn nhịp, bình tĩnh nhìn Yến Thanh Hà: “Tổng giám đốc Yến, ở đây có tăm bông không? Để em bôi thuốc cho sếp.”
“Không có.” Yến Thanh Hà mặt không đổi sắc: "Ở đây tôi cũng không chuẩn bị nhiều đồ y tế chuyên nghiệp như vậy.”
Thật ra hộp thuốc vừa rồi đầy tăm bông, nhưng so với tăm bông, anh càng muốn cảm nhận bàn tay nhỏ của Cố Tầm chạm lên người mình. Nghe nói, vô tình chạm vào nhau sẽ tăng tỷ lệ rung động trong lòng.
“Vậy... em hiểu rồi.” Cố Tầm ngập ngừng nuốt nước bọt, chậm rãi đưa ngón tay đã thoa thuốc mỡ lên thân thể hoàn mỹ kia.
“Ưm,” vừa chạm vào, Yến Thanh Hà đã phát ra tiếng thở nhẹ trầm thấp, giọng đầy gợi cảm khiến Cố Tầm càng thêm bối rối, nói năng lắp bắp:
“Anh... anh không sao chứ? Em... em có làm đau anh không?”
“Không, không sao.” Yến Thanh Hà cụp mắt che đi tia ranh mãnh: "Chỉ là thuốc mỡ hơi lạnh thôi.”
Nghe vậy, Cố Tầm mới thở phào nhẹ nhõm. Mấy phút sau, hai người đều im lặng, Cố Tầm cũng không dám nhìn thẳng vào ngực anh, chỉ dựa vào trí nhớ mà bôi thuốc lên chỗ bị bỏng.
Còn Yến Thanh Hà thì suýt không chịu nổi, bàn tay nhỏ của Cố Tầm nhẹ như lông vũ lướt qua từng chỗ trên người, với anh như một sự khiêu khích không lời. Rõ ràng thuốc mỡ lạnh mà cơ thể anh lại càng nóng lên.
“Được rồi.”
Cuối cùng Yến Thanh Hà lên tiếng, anh cảm thấy nếu để cô tiếp tục, mình sắp không kiềm chế nổi nữa.