“Tổng giám đốc Yến?” Đứng ngoài cửa văn phòng, Cố Tầm do dự một lúc mới cẩn thận gõ cửa.
“Ừ, vào đi.”
Cố Tầm hít sâu một hơi đẩy cửa bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến tai cô đỏ bừng.
Yến Thanh Hà đã cởi gần hết nút áo sơ mi trắng, lộ ra bờ ngực rắn chắc, thậm chí Cố Tầm còn lỡ nhìn thấy hai đầu ngực nhạt màu trên ngực anh.
“Ực.” Cố Tầm nghe rõ chính mình nuốt nước bọt.
Yến Thanh Hà thấy bộ dạng lúng túng của cô thì thấy đáng yêu vô cùng, nhưng ngoài mặt chỉ bình thản giải thích: “Áo dính cà phê mãi cảm giác khó chịu, nên tôi cởi bớt ra.”
“Cô ngồi đó đi, tôi đi lấy hộp thuốc.” Yến Thanh Hà chỉ vào ghế sofa gần đó.
“À, vâng.” Cố Tầm ngồi xuống, trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh vừa rồi.
Phải nói, Yến Thanh Hà đúng kiểu mặc đồ thì nhìn gầy, cởi ra lại rắn chắc, chỉ cởi nửa áo thôi đã khiến người ta không khỏi tưởng tượng. Dáng người thế này mà lên giường thì...
Không không, mình đang nghĩ gì vậy, mới nhìn ngực người ta đã nghĩ đến chuyện lên giường, mình cũng biến thái quá rồi.
“Nghĩ gì mà ngẩn ra thế?” Yến Thanh Hà lắc nhẹ lọ thuốc mỡ trước mặt cô: "Tìm được thuốc rồi.”
“À, vâng.” Cố Tầm lấy lại tinh thần, đưa tay nhận lấy lọ thuốc, mắt lại lén liếc ngực Yến Thanh Hà.
Quả nhiên, chỗ bị bỏng do cà phê trên ngực để lại một vết đỏ, không biết chỗ khác có bị không.
Cố Tầm ngập ngừng một chút rồi lấy hết can đảm hỏi: “Tổng giám đốc Yến, anh có thể cởi nốt mấy nút dưới không?”
Để chứng minh mình không có ý gì, Cố Tầm còn nghiêm túc giải thích thêm: “Em sợ còn sót chỗ nào đó chưa bôi thuốc.”
“Đương nhiên.” Yến Thanh Hà đồng ý ngay, không biết có phải ảo giác không mà giọng anh nghe như có chút gấp gáp: "Vậy phiền cô nhé.”
Phiền mình? Ý là muốn mình giúp cởi nốt nút áo dưới sao?
Cố Tầm hơi ngập ngừng nhìn anh, Yến Thanh Hà đã ngồi ngay ngắn chờ sẵn.
Được tự tay cởi áo Yến Thanh Hà chắc là mơ ước của không ít cô gái, với Cố Tầm cũng là phúc lợi, chỉ là càng nghĩ lại càng hồi hộp, lỡ đang cởi mà mình chảy máu mũi thì biết làm sao?
Cố Tầm khẽ liếʍ môi: "Thất lễ với anh nhé, tổng giám đốc Yến.”
“Không sao.”
Bàn tay trắng nhỏ run run chạm vào mấy chiếc nút áo sơ mi, chậm rãi cởi từng chiếc. Yến Thanh Hà cúi đầu nhìn cô gái vừa nghiêm túc vừa lúng túng, trong đầu lại nghĩ, nếu sau này thân mật hơn, liệu cô ấy cũng đỏ mặt ngượng ngùng mà cởi quần áo của mình như thế này không?
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Yến Thanh Hà còn nghe rõ hơi thở dồn dập của Cố Tầm, trong lòng cũng dấy lên những ý nghĩ không đứng đắn, thân dưới bắt đầu có phản ứng.
“Tổng giám đốc Yến?” Cố Tầm đang chuẩn bị cởi chiếc nút cuối cùng thì thấy Yến Thanh Hà đổi tư thế, một chân bắt chéo lên chân kia.
“Không sao, cô cứ tiếp tục.” Mặt anh không đổi sắc, nhưng trong lòng lại hơi xấu hổ.
Trăm lần không được để cô ấy phát hiện trạng thái hiện tại của mình, nếu thấy quần mình dựng lều thì chắc bảo bối sợ mất.