Có Tên Biến Thái Dưới Giường Tôi

Chương 13: Cameras

Trước Sau

break
Yến Thanh Hà đứng ở tầng cao nhất, dõi theo bóng hai cô gái lên taxi phóng đi. Sau một lúc trầm ngâm, anh lấy điện thoại, mở ra một giao diện đặc biệt.

Trên màn hình là mạng lưới các tuyến đường phức tạp, mỗi tuyến đều có đánh dấu rõ ràng. Ở giữa có một chấm đỏ đang di chuyển chậm rãi, khoảng năm phút sau thì dừng lại.

Yến Thanh Hà nheo mắt, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, xác định vị trí chấm đỏ.

“Đi ăn nhà hàng Tây à.” Anh lẩm bẩm.

Xem ra hôm nay cô ấy sẽ về muộn, cũng hơi khó chịu vì Na Na dám đưa bảo bối của mình đi ăn ở cái quán bình dân như vậy. Nhưng thôi, cũng là cơ hội tốt cho anh.

Đôi mắt Yến Thanh Hà ánh lên tia sáng kỳ lạ, ngón tay xoay nhẹ chiếc chìa khóa bạc trong tay – chiếc chìa giống hệt chùm chìa khóa vừa trả cho Cố Tầm.

“Tổng giám đốc, về lịch trình ngày mai...” Thư ký Trần vừa định gõ cửa vào thì Yến Thanh Hà đã mở cửa đi ra, khiến anh ta giật mình.

“Lịch trình sáng mai xác nhận sau, tôi có việc gấp.” Yến Thanh Hà đáp nhẹ, vắt áo khoác lên tay, không để thư ký nói thêm câu nào đã biến mất sau góc hành lang.

“Ơ... gì thế này?” Thư ký Trần ngơ ngác nhìn theo bóng tổng giám đốc biến mất, không kịp phản ứng.

Tình hình gì vậy? Sếp cuồng công việc như sếp Yến mà vừa đúng giờ tan tầm đã rời đi? Hay là mình thiếu ngủ quá nên nhìn nhầm?

...

Đứng trước cửa căn 402, Yến Thanh Hà hít sâu, cầm chìa khóa mà tay còn run nhẹ vì kích động. Anh cắm chìa vào ổ, vặn nhẹ.

“Rắc ——”

Anh nín thở, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Trước mắt là không gian nữ tính quen thuộc: dép cá voi xanh, rèm cửa ren, đủ loại đồ trang trí đáng yêu.

Yến Thanh Hà đóng cửa lại, nhắm mắt hít sâu mùi hương trong phòng. Lớp vỏ ngoài lạnh lùng của anh như bị bóc ra, khoé môi cong lên ngày càng rõ, trên mặt tràn ngập thỏa mãn, thậm chí có phần vặn vẹo.

Tuyệt vời quá, anh từng mơ vô số lần được bước vào phòng của bảo bối, nhưng làm sao mơ có thể so với tận mắt nhìn thấy? Đây chính là nơi Cố Tầm sống mỗi ngày.

Yến Thanh Hà mở mắt, ánh nhìn đầy phấn khích. Anh tự nhiên xỏ luôn đôi dép cá voi xanh của Cố Tầm, dù chân anh to hơn nhiều, nhìn có phần buồn cười.

Anh nhìn ngắm khắp phòng, không bỏ sót một chi tiết nào, còn âu yếm vuốt ve từng món đồ dùng của cô. Khi vào phòng ngủ, không biết phát hiện ra thứ gì mà mắt anh sáng rực...

Sau một hồi “tham quan”, Yến Thanh Hà mới miễn cưỡng dừng lại.

Nhưng anh chưa quên việc quan trọng nhất.

Từ túi áo khoác, anh lấy ra mấy chiếc camera nhỏ xíu, nếu không chú ý thì rất khó phát hiện. Vừa rồi anh đã rà soát kỹ các góc khuất trong phòng.

Yến Thanh Hà khẽ cười, lẩm bẩm với những chiếc camera trong tay:

“Sau này trông cậy vào chúng mày nhé.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc