Có Tên Biến Thái Dưới Giường Tôi

Chương 1: Ở bên cạnh nhà tôi

Trước Sau

break
“Ôi trời ơi! Chết rồi chết rồi, lại sắp muộn nữa rồi!” Cố Tầm vừa tỉnh dậy, còn mơ màng đã vội vàng với tay lấy điện thoại bên cạnh, nhìn chằm chằm vào màn hình, giật mình đến mức cơn buồn ngủ cũng bay biến sạch.

Đã 8 giờ 45 rồi. Trong khi cô phải có mặt ở công ty lúc 9 giờ. Dù đường có thông thoáng, nhanh nhất cũng phải mất ít nhất mười phút mới tới nơi.

“Nếu hôm nay mà lại đến trễ nữa thì chết mất! Cuối tháng mà còn bị phạt thì cả tháng dậy sớm coi như công cốc luôn!”

Cô la lên một tiếng thảm thiết, lăn một vòng từ trên giường xuống đất rồi nhào vào nhà tắm, vội vàng đánh răng rửa mặt. Trang điểm qua loa, nhét đại mấy món vào túi xách rồi lại lao đến tủ lạnh, lôi ra một hộp sữa tươi tu một hơi, tiện tay cầm thêm lát bánh mì rồi phóng ra khỏi cửa.

Chạy tới trước thang máy, Cố Tầm điên cuồng bấm nút gọi. Đang chờ thang máy lên, ánh mắt cô vô tình liếc sang căn hộ sát vách.

Cửa căn 401 đóng im lìm, nhìn qua chẳng khác gì không có ai ở, khiến hành lang càng thêm vắng lặng.

Thật ra, cô sống ở đây cũng lâu rồi mà chưa từng gặp mặt hàng xóm sát vách lần nào. Ngay cả tiếng động cũng hiếm khi nghe thấy, chẳng lẽ người ta không ở nhà sao?

Cố Tầm thoáng thắc mắc, nhưng khi thang máy vừa tới, cô lại quên ngay chuyện đó.

Có lẽ do mình nghĩ nhiều thôi, biết đâu hàng xóm phải ra ngoài từ sớm, còn mình thì toàn đi làm sát giờ nên không gặp cũng là chuyện bình thường mà.

Đúng lúc cửa thang máy vừa khép lại, thì cửa căn 401 cũng mở ra. Một người đàn ông cao lớn, tuấn tú đứng đó, nhìn chằm chằm theo bóng dáng vừa khuất dưới thang máy, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười. Trong đôi mắt vốn luôn lạnh nhạt bỗng lóe lên tia sáng kỳ lạ, anh lẩm bẩm:

“Hôm nay... muộn hơn mọi ngày chín phút đấy.”

Có lẽ ông trời vẫn còn thương Cố Tầm, suốt dọc đường đi, cô không gặp phải cái đèn đỏ nào. Đến khi thở hổn hển leo lên cầu thang, đặt tài liệu công việc lên bàn, vừa đúng 9 giờ.

Cô thở phào nhẹ nhõm, định vào văn phòng thì liếc mắt nhìn quanh một vòng, xác nhận không có sếp nào ở đó, lúc này mới yên tâm chạy về chỗ ngồi. Đến lúc này, tảng đá trong lòng cô mới thực sự được dỡ xuống.

Cảm ơn trời đất, bảo bối của tôi vẫn còn an toàn.

“Này Cố Tầm, khoản đi làm đúng giờ này cậu đúng là có thiên phú nha. Tớ chịu thua cậu luôn.” Na Na, đồng nghiệp thân thiết ngồi cạnh, khều nhẹ vai cô, hạ giọng trêu chọc.

“Nói thì nói vậy, chứ ngày nào cũng thế này tim tớ chịu không nổi đâu.” Cố Tầm vừa gặm bánh mì vừa rầu rĩ than thở với Na Na.

“Hôm qua lại thức đêm cày phim mới đúng không?” Na Na nhìn cô bằng ánh mắt “tớ biết hết mà”.

“Cũng tại nam chính phim đó đẹp trai quá, xem một hồi là quên cả thời gian luôn.” Nhắc đến bộ phim Hàn đang hot dạo này, mắt Cố Tầm sáng rực lên.

“Đẹp trai thì cũng không bằng tổng giám đốc nhà mình đâu.” Na Na bĩu môi phản bác.

“Hả? Cậu từng gặp tổng giám đốc à?” Cố Tầm ngạc nhiên nhìn Na Na.

Tổng giám đốc Yến là sếp trực tiếp của bọn họ, mới gần ba mươi tuổi đã tự mình leo lên vị trí này, năng lực khiến cả giới kinh doanh phải nể phục. Nhưng nghe nói tổng giám đốc rất bí ẩn, nhân viên cấp thấp như tụi cô gần như không có cơ hội gặp mặt. Thế nên Cố Tầm mới bất ngờ khi nghe Na Na nhắc đến anh ta.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc