Cô Ở Ngoại Khoa Đại Bùng Nổ

Chương 989

Trước Sau

break
Dù là thiên tài như bác sĩ Tống, nhưng đây là lần đầu tiên thực hiện loại phẫu thuật này, trong lòng ít nhiều vẫn có chút lo lắng. Cách duy nhất để giảm bớt áp lực chính là tính toán lại từng bước, kiểm tra đi kiểm tra lại mọi chi tiết.  

Có điều, dạng người như bác sĩ Tống, nàng và các đồng học trước đây chưa từng gặp qua. Vì vậy, khi thấy y ngồi trong văn phòng cùng mấy vị đồng học khác cẩn thận tính toán, nàng không khỏi cảm thấy có chút thương cảm.  

Dù sao thì, tất cả mọi người đều là bác sĩ. Bình thường có thể không hợp mắt nhau, thậm chí còn có xung đột, nhưng đến thời điểm quan trọng, tất cả đều sẽ đồng lòng vì bệnh nhân.  

Nàng vẫn luôn nhìn thấy cảnh bác sĩ Tống và các đồng học của mình tranh luận, nhưng chưa từng lo lắng, bởi vì những chuyện như vậy không phải chưa từng xảy ra. Cũng giống như Đàm lão sư và sư huynh Đào, dù tính cách không hợp nhưng vẫn có thể hợp tác trong phòng phẫu thuật.  

Nghe nàng nói Tống Học Lâm đang chịu áp lực, Đồng Xương Bác liền lo lắng, quay sang nhìn nàng: "Còn ngươi thì sao?"  

Nàng không bị áp lực như bác sĩ Tống, bởi vì những công việc như hỗ trợ điều chỉnh tư thế cho bệnh nhân, nàng đã trải qua vô số lần. Những người khác có thể nhìn ra, nàng thực sự rất bình tĩnh.  

Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng phẫu thuật. Tào Dũng bước vào, nhìn thấy vị bác sĩ ngoại quốc liền khẽ liếc sang Đồng Xương Bác.  

Đồng Xương Bác cũng đáp lại hắn một ánh mắt, như muốn nói: Người ta nói thật đấy, đã xác định chắc chắn là muốn có mặt tại hiện trường để quan sát.  

"Muốn xem thì cứ xem thôi, dù sao trước đó cũng đã đồng ý rồi." Tào Dũng thầm nghĩ, sau đó bước lên vài bước.  

Bác sĩ Charlie chủ động vươn tay bắt tay hắn, rồi hỏi: "Is she your student?" (Cô ấy là học trò của ngươi sao?)
"Nàng là học trò của ngươi sao?"  

Tào Dũng đáp gọn: "No."  

Hắn chưa từng coi nàng là học trò của mình. Trên thực tế, ngay từ lần đầu gặp mặt, chính nàng là người hướng dẫn hắn về kỹ thuật. Dù vậy, câu trả lời này của hắn mang theo ẩn ý sâu xa, không phải ai nghe xong cũng có thể hiểu ngay được.  

Đứng bên cạnh Charlie, Đồng Xương Bác khẽ quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Tào Dũng, dường như ẩn chứa một tia kinh ngạc: Không ngờ Tào Dũng ngươi lại thẳng thắn như vậy khi nói về mối quan hệ này.  

Bác sĩ khoa Ngoại thần kinh quả nhiên cũng biết pha trò.  

Trong khi sư huynh cùng các giáo sư trò chuyện, Tạ Uyển Oánh tranh thủ tiến đến bên mép giường phẫu thuật. Dưới sự hỗ trợ của y tá và bác sĩ gây mê, vài người nhanh chóng điều chỉnh tư thế cho bệnh nhân.  

"What do you think she will do?"  

(Các ngươi nghĩ nàng sẽ làm thế nào?)  

Bác sĩ Charlie quay sang hỏi Tào Dũng và Đồng Xương Bác. Dù sao hai người họ cũng là thành viên trong đội phẫu thuật, hẳn là sẽ biết được đôi chút về kế hoạch.  

"Supine position?"  

(Tư thế nằm ngửa?)  

Nhìn qua có vẻ đúng, nhóm nhân viên y tế đang giúp bệnh nhân nằm thẳng trên bàn mổ.  

"Reverse Trendelenburg?"  

(Tư thế Reverse Trendelenburg?)  

Tư thế này là biến thể của Trendelenburg: nếu Trendelenburg là đầu thấp, chân cao, thì Reverse Trendelenburg ngược lại – đầu cao, chân thấp. Thông thường, đầu giường sẽ được nâng lên khoảng 20 đến 30 độ, đôi khi có thể tăng đến 40-45 độ tùy tình huống.  

Lúc này, đội ngũ y tế đang tiếp tục nâng cao đầu giường. Đây là điểm mấu chốt, vì họ dự định điều chỉnh góc độ này lên mức rất cao.  

Một trong những tác dụng phụ thường gặp khi nâng đầu giường quá cao là có thể gây áp lực lên hệ tuần hoàn tim phổi của bệnh nhân. May mắn thay, bệnh nhân lần này còn trẻ, sức chịu đựng tốt hơn người bình thường. Dù vậy, để đảm bảo an toàn, đội ngũ y tế vẫn vừa thao tác vừa quan sát chặt chẽ chỉ số sinh tồn trên màn hình giám sát.  

Nếu tiếp tục nâng cao hơn nữa, tư thế này sẽ chạm đến ngưỡng mà bác sĩ Charlie vừa nhắc đến: "Fowler position?"  

(Tư thế Fowler?)  

Thực sự, đây chính là tư thế nửa ngồi.  

Bác sĩ Charlie thoáng ngạc nhiên, sắc mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Những người có mặt tại hiện trường đều có thể đọc được suy nghĩ trong mắt vị chuyên gia nước ngoài này—một chữ viết hoa rõ ràng: "Gan thật lớn!"  

Điều khiến bác sĩ Charlie kinh ngạc không phải vì tư thế Fowler không thể áp dụng, mà bởi vì rất hiếm bác sĩ Ngoại thần kinh dám thử thách với tư thế này. Dù lý thuyết đã chỉ ra rằng tư thế Fowler mang lại nhiều lợi ích cho phẫu thuật nội soi mũi bướm, nhưng trên thực tế, hầu hết bác sĩ đều chọn phương án an toàn hơn – chỉ nâng đầu giường lên ở mức vừa phải.  

Trong giới Ngoại thần kinh, những ai đủ bản lĩnh để áp dụng tư thế Fowler một cách thuần thục đều là những chuyên gia hàng đầu, giàu kinh nghiệm.  

Một sinh viên y khoa lại quyết định sử dụng tư thế dành cho bậc thầy phẫu thuật?  

Bác sĩ Charlie khẽ nghiêng đầu, ánh mắt dò xét nhìn Đồng Xương Bác và Tào Dũng: "Là các ngươi chọn tư thế này, đúng không?"  

Vị chuyên gia nước ngoài không tin rằng một sinh viên y khoa có thể đưa ra lựa chọn táo bạo đến vậy. Dù sao, một người chưa có đủ kinh nghiệm thì làm sao có thể hiểu hết hàm ý đằng sau quyết định này?
Tào Dũng im lặng, không nói lời nào.  

Đồng Xương Bác chỉ khẽ nhắc nhở bác sĩ nước ngoài: "Ngươi cứ nhìn tiếp đi."  

Bác sĩ Charlie quay đầu quan sát, rồi phát hiện vị bác sĩ trẻ tuổi này – Tạ Uyển Oánh – thực sự mang phong thái của một chuyên gia lão luyện.  

Dù là tư thế nửa ngồi hay đầu cao chân thấp, tất cả chỉ là bước đầu tiên. Điều quan trọng nhất chính là bước tiếp theo, cần phải được thực hiện một cách liên tục và chính xác—tư thế bãi đầu.  

Trong phẫu thuật Ngoại thần kinh, vị trí can thiệp chính là đại não. Vì vậy, việc cố định đầu bệnh nhân trong suốt quá trình mổ là bước vô cùng quan trọng. Nếu tư thế nửa ngồi và đầu cao chân thấp là để điều chỉnh thân trên, thì tư thế bãi đầu lại là trọng tâm của toàn bộ quá trình.  

Những người khác lùi ra khỏi mép giường, chỉ còn lại một mình Tạ Uyển Oánh. Nàng cẩn thận dùng hai tay nâng đỡ đầu bệnh nhân, từng chút một điều chỉnh tư thế.  

Nói một cách ví von, bác sĩ Ngoại thần kinh lúc này không khác gì một nhà điêu khắc, sắp xếp đầu bệnh nhân chẳng khác nào tạo hình cho một bức tượng thạch cao. Động tác phải nhẹ nhàng, nhưng cũng cần đủ vững chắc. Khi làm việc, trong đầu bác sĩ luôn không ngừng tính toán từng bước tiếp theo. Một khi đã cố định tư thế, tuyệt đối không thể tùy tiện điều chỉnh lại.  

Ngoài danh xưng "đồ tể cầm dao", bác sĩ ngoại khoa còn có một biệt danh khác: "nghệ nhân trên mũi dao."  

Những bác sĩ xuất sắc, khi thực hiện thao tác phẫu thuật, đều mang theo một nét đẹp riêng của y học và nghệ thuật. Khi họ tập trung cao độ, đôi mắt sẽ ánh lên sự mê hoặc khó cưỡng.  

Bác sĩ Charlie nhìn chăm chú vào đôi mắt đầy tập trung của nàng, không nhịn được mà thốt lên: "Beautiful! Her eyes are very beautiful."  

(Xinh đẹp! Đôi mắt nàng thật đẹp.)  

Ai từng tiếp xúc với người nước ngoài đều biết họ rất thích khen người khác, thậm chí có khi lời khen còn mang theo chút bông đùa.  

Không thể phủ nhận, được khen là chuyện tốt. Nhưng nếu ngày nào cũng nghe những lời tán dương vô thưởng vô phạt, sẽ dần nhận ra đó chỉ là những lời xã giao, không có trọng lượng.  

Nhiều người trong nước chưa quen với điều này, nên rất dễ bị những lời khen ngợi sáo rỗng làm cho xiêu lòng.  

Bác sĩ Charlie nói xong, nhướng nhướng mày, có vẻ không tin rằng câu khen vừa rồi của mình lại không lọt được vào tai bác sĩ Tạ.  

Hắn quan sát một lúc lâu, nhưng không thấy nàng quay đầu cũng chẳng thấy nàng mỉm cười đáp lại.  

Đồng Xương Bác càng thêm nghi hoặc, ghé sát tai Tào Dũng hỏi nhỏ: "Nàng từng đi du học nước ngoài sao?"  

Nếu chưa từng sống ở nước ngoài, thì làm sao có thể thản nhiên trước những lời khen của người nước ngoài như vậy?  

Thực ra, Tạ Uyển Oánh từ trước đến nay vẫn luôn có phong cách của một người chỉ tập trung vào học thuật. Một khi đã chìm đắm vào thế giới của chính mình, nàng gần như không quan tâm đến những chuyện xung quanh, đặc biệt là những điều không liên quan đến chuyên môn.  

Nhưng lần này, Tào Dũng không dám chắc.  

Nàng không phải không nghe thấy lời khen của bác sĩ Charlie, mà là không thèm phản ứng. Giữa hàng lông mày của nàng thoáng hiện nét lạnh nhạt, như đang ngầm đáp lại đối phương: "Ta không thích kiểu khen như vậy."
Bác sĩ Charlie thoáng khựng lại, biểu cảm có phần cứng nhắc.  

Trong phòng phẫu thuật, đôi khi các nhân viên y tế cũng sẽ nói đùa vài câu để giảm bớt bầu không khí căng thẳng. Nhưng lời nói đùa cũng cần có chừng mực.  

Dù sao thì, Tạ Uyển Oánh vốn không thích nghe những câu bông đùa ám muội giữa nam và nữ bác sĩ trong phòng mổ. Nàng là người khá bảo thủ.  

Dù là bác sĩ nam hay bác sĩ nữ, đặc biệt khi đã bước vào phòng phẫu thuật – nơi sinh tử của bệnh nhân – thì mục đích duy nhất là cứu người, chứ không phải để nghe khen ngợi mình đẹp hay anh tuấn ra sao. Ví dụ như bác sĩ Tống, mỗi lần có ai khen hắn đẹp trai trong lúc mổ, hắn đều lạnh nhạt lảng tránh.  

[Ta đang thao tác, ngươi khen ta có đôi mắt đẹp để làm gì? Nếu muốn khen thì hãy khen ta làm tốt ca mổ này đi!]  

"I think she misunderstood me."  

(Ta nghĩ nàng hiểu lầm ta.)  

Bác sĩ Charlie lập tức bổ sung một câu, vội vàng giải thích cho lời nói của mình.  

Những người khác liền đồng loạt quay sang nhìn vị chuyên gia này, ánh mắt đều mang theo chút kinh ngạc: Có nghe nhầm không vậy?  

Muốn được người khác tôn trọng, trước tiên phải biết giữ gìn sự tôn nghiêm của chính mình. Nếu có ai nói những lời không phù hợp mà ngươi không phản ứng lại, họ sẽ mặc nhiên cho rằng ngươi chấp nhận điều đó. Đến khi họ càng lúc càng lấn tới, ngươi cũng chẳng thể trách ai được.  

Nhưng thực tế mà nói, muốn một chuyên gia hàng đầu tôn trọng ngươi, ít nhất bản thân phải có thực lực để khiến họ xem trọng. Nếu không, họ chẳng thèm để tâm đến ngươi, thậm chí có khi còn ngầm cười nhạo. Xã hội vốn vậy, thực lực quyết định tất cả.  

"She was careful."  

(Nàng rất cẩn thận.)  

Bác sĩ Charlie nhìn từng động tác của Tạ Uyển Oánh, cẩn thận đánh giá.  

"She must have found an important reference plane and reference line."  

(Nàng hẳn là đã xác định được mặt phẳng và đường tham chiếu quan trọng.)  

"That’s what I said before."  

(Ý ta khi nói đôi mắt nàng đẹp chính là như vậy, ta khen là sự tinh tế trong học thuật của nàng.)  

Mọi người nghe vậy liền hiểu ra: Vị chuyên gia nước ngoài này đúng là thật lòng sợ bị bác sĩ Tạ hiểu lầm!  

Đồng Xương Bác khẽ hắng giọng, không nhịn được mà bật cười.  

Loại tình huống này thực sự hiếm thấy!  

Bác sĩ Charlie bây giờ hoàn toàn nghiêm túc, bộ dạng chẳng thể nghiêm túc hơn.  

Mấy đồng học mới bước vào phòng phẫu thuật, nhìn thấy cảnh này liền nghĩ ngay đến một người: hoa hoa công tử Thường Gia Vĩ.  

Người như Thường Gia Vĩ, mỗi lần gặp Tạ Uyển Oánh là ngay lập tức thu liễm tính trăng hoa, biến thành một kẻ đứng đắn. Chỉ có thể nói, vị chuyên gia nước ngoài này phản ứng còn chậm hơn Thường Gia Vĩ một nhịp.  

Phan Thế Hoa lại càng cảm khái. Hắn nhớ lại lần trước, chính mình cũng từng có ý định chọc ghẹo Tạ Uyển Oánh, kết quả lại bị nàng bắt bài trong vòng 0,01 giây.  

Nói cách khác, nếu có một bảng xếp hạng những người giỏi "trị" thói xấu của người khác, thì Tạ Uyển Oánh chắc chắn là cấp bậc siêu đỉnh.  

Bác sĩ Charlie lúc này đã hoàn toàn nghiêm túc, lời nói ra cũng hoàn toàn mang tính học thuật: "Reference plane and reference line."  

(Mặt phẳng tham chiếu và đường tham chiếu.)  

Chỉ với một câu đơn giản, vị chuyên gia lão luyện này đã chỉ thẳng vào trọng điểm.  

Giống như nàng dự đoán, đôi mắt xanh biếc của vị bác sĩ ngoại quốc này thực sự ẩn chứa tố chất của một bác sĩ Ngoại thần kinh hàng đầu—tư duy tính toán sắc bén, khả năng lĩnh hội nhanh chóng.  

Hắn ngay lập tức nhận ra, ánh mắt của Tạ Uyển Oánh đang tập trung vào việc đo lường vị trí đầu bệnh nhân.
Trong phẫu thuật ngoại khoa, việc đo lường là để xác định vị trí chính xác. Trước đây, trong giải phẫu học đã từng đề cập đến việc muốn định vị chính xác thì cần phải tìm đúng mặt phẳng và đường tham chiếu. Ví dụ đơn giản nhất là đo huyết áp, thao tác chuẩn xác cần xác định vị trí của nách trước, sau đó mới tính khoảng cách từ nách đến vị trí cần buộc băng tay. Trong trường hợp này, nách chính là một điểm tham chiếu trong giải phẫu.

Xoang bướm nằm sâu bên trong hộp sọ, mắt thường của bác sĩ không thể nhìn thấy được. Để xác định chính xác vị trí của nó, ngoài việc dựa vào mối quan hệ giữa xoang bướm với các bộ phận giải phẫu có thể nhìn thấy hoặc sờ được, thì không còn cách nào khác.  

Mỗi người có diện mạo và cấu trúc xương không hoàn toàn giống nhau. Dù khuôn mặt có những điểm tương đồng, nhưng đến từng chi tiết nhỏ thì chắc chắn sẽ có sự khác biệt. Ngoại khoa thần kinh yêu cầu độ chính xác cao, mà xoang bướm lại nhỏ hơn nhiều so với não thất, việc tìm ra một quy tắc chung để định vị nó quả thực không hề đơn giản.  

Ngay cả những chuyên gia hàng đầu như bác sĩ Charlie cũng phải thừa nhận rằng, cho đến nay, y học vẫn chưa có một nghiên cứu nào đưa ra kết luận chính xác về phương pháp định vị xoang bướm. Điều này có nghĩa là không có quy tắc chung nào như cách đo huyết áp để làm chỉ dẫn.  

Không có tiêu chuẩn thống nhất, mỗi bác sĩ lâm sàng lại có cách tiếp cận riêng. Các phương pháp tham chiếu khác nhau dẫn đến kết quả khác nhau, và việc lựa chọn phương pháp phù hợp nhất hoàn toàn phụ thuộc vào sự phán đoán sáng suốt của bác sĩ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc