Bệnh nhân tỏ ra có chút căng thẳng. Đứa trẻ này đang ở độ tuổi mập mờ giữa hiểu chuyện và chưa đủ trưởng thành, tâm lý chưa vững vàng. Khi bị đặt vào tình huống đột ngột, sự hoảng loạn là điều không thể tránh khỏi.
"Không cần lo lắng, cũng giống như tiêm thôi, không đau đâu." Tạ Uyển Oánh dịu giọng trấn an cô bé.
Tiểu nữ sinh trước mặt nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt ánh lên vẻ mơ màng. Tỷ tỷ này có đôi mắt thật đẹp… Hôm nay mình đến bệnh viện, có phải đang gặp minh tinh không vậy?
Nhưng chẳng phải nói là sẽ đặt ống dẫn lưu sao? Sao bây giờ lại bảo giống như tiêm chứ?
Bác sĩ Trình Dục Thần khẽ ho hai tiếng, nhắc nhở đồng học: "Không cần an ủi quá mức. Nếu đến lúc thao tác mất nhiều thời gian, khiến bệnh nhân nghi ngờ, thì càng khó xử lý hơn. Trẻ con không phải ai cũng kiên cường, đến lúc đó mà khóc thì càng phiền phức."
Lời an ủi của bác sĩ có tác dụng hay không còn phải xem kỹ thuật phía sau thế nào. Nếu chỉ nói suông mà tay nghề không vững, cuối cùng tự vả vào mặt mình mà thôi.
Lời của tiền bối không sai. Vì vậy, Tạ Uyển Oánh chỉ nói một câu rồi im lặng.
Người thực hiện và trợ thủ đều đã sẵn sàng.
Cũng như các thủ thuật khác, trước tiên phải xác định vị trí, sau đó khử trùng và trải khăn vô trùng.
Vị trí chọc kim trong thủ thuật dẫn lưu màng phổi có nhiều lựa chọn. Cách phổ biến nhất chính là vị trí giữa xương đòn ở khoang liên sườn hai—đây là vị trí mà Tạ Uyển Oánh đã thực hiện trước đó. Nếu bệnh nhân có tràn dịch, thường sẽ chọn vị trí đường nách giữa hoặc đường nách sau. Vì chất lỏng khác với khí, nước sẽ tự nhiên chảy xuống theo trọng lực, nên việc đặt ống dẫn lưu ở vị trí thấp sẽ giúp thoát dịch tốt hơn.
Tràn khí dịch màng phổi rất phiền phức. Nếu lượng dịch lớn thì việc dẫn lưu sẽ dễ dàng, nhưng nếu chỉ có một ít, thì lại vô cùng khó hút ra.
Kết quả chụp CT vừa có, cho thấy màng phổi có dấu hiệu dày lên, nhưng lượng dịch hiện tại chưa đủ rõ ràng trên hình ảnh.
Bác sĩ Trình Dục Thần không phải không muốn tiện thể hút luôn dịch ra để bệnh nhân thoải mái hơn. Nhưng vấn đề là, nếu dịch quá ít hoặc có tính chất nhầy dính, thì việc rút được hay không hoàn toàn phụ thuộc vào tay nghề.
Với sinh viên y khoa, không hút được dịch là chuyện hết sức bình thường. Chỉ cần có thể rút được khí đã là may mắn lắm rồi. Nhưng một số sinh viên lại quá ngây thơ, nghĩ rằng có thể giống như đại lão, một lần thao tác đã giải quyết toàn bộ vấn đề của bệnh nhân. Ngay cả những lão sư lâm sàng cũng không dám chủ quan như vậy.
Tạ Uyển Oánh xác định vị trí, chuẩn bị rạch dao tại đường nách giữa.
Bác sĩ Trình Dục Thần khoanh tay đứng nhìn, trong lòng chờ xem ai sẽ là người "lật xe" trước.
Y tá phối hợp, người thực hiện cầm ống tiêm, rút thuốc gây tê trộn với nước muối sinh lý. Ngay sau đó, động tác vô cùng nhanh chóng—kim tiêm vừa chạm da bệnh nhân, trong nháy mắt đã đâm vào.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Đám sinh viên y khoa từ thủ đô chưa từng thấy ai thao tác như vậy, cả một đám kinh ngạc đến rớt tròng mắt.
"Ủa? Nàng thật sự không hề sợ sao? Đây đúng là một thực tập sinh ư?"
"Ta thấy nàng còn chưa cần nhìn kỹ đã chọc kim vào rồi."
Chỉ có người thực sự thuần thục mới dám làm như thế!
Nhóm sinh viên thủ đô không phải không muốn nhìn xem nàng có sai sót không, mà là sợ có bất kỳ sự cố nào xảy ra trong bệnh viện của họ. Nhưng thực tế chứng minh, bọn họ đã lo xa. Lão sư vẫn đang đứng ngay đây, nếu có vấn đề, lập tức có thể tiếp nhận xử lý.
Điều đó có nghĩa là, tuy nàng thao tác rất nhanh, nhưng đồng thời cũng hoàn toàn chính xác, không mắc bất kỳ sai sót nào!
Cấp trên là Tào Chiêu vẫn im lặng, trong khi bác sĩ Trình Dục Thần lại càng tập trung, thần kinh căng thẳng đến cực độ.
Tình huống này chẳng khác nào một tay đua xe đang tự tin cầm lái—bản thân hắn không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng những người ngồi ghế phụ lại có thể trải qua nỗi kinh hoàng hoặc ngạc nhiên tột độ.
Sinh viên y khoa chỉ có thể nhìn vào tốc độ thao tác để đánh giá, nhưng lão sư thì lại quan sát ở một tầng sâu hơn. Trình Dục Thần khẽ liếc sang bệnh nhân, chăm chú quan sát phản ứng của cô bé.
Bác sĩ thao tác nhanh hay chậm không phải điều quan trọng nhất, mà quan trọng là làm đúng hay không. Một trong những yếu tố đánh giá sự chính xác chính là phản ứng của bệnh nhân.
Gây tê tại chỗ quan trọng nhất là phải khiến bệnh nhân không cảm thấy đau.
Lúc đầu, nàng đã nói với bệnh nhân rằng: "Giống như tiêm thôi, chỉ đau một chút." Hắn vốn tưởng đó chỉ là lời trấn an vô nghĩa, nhưng không ngờ… nàng thật sự làm được!
Cô bé nằm trên giường bệnh hoàn toàn không có phản ứng đau đớn, cứ như thể không hề nhận ra mình vừa bị tiêm vậy.
Đối với bác sĩ ngoại khoa, gây tê tại chỗ không phải là một kỹ thuật quá cao siêu, nhưng lại là thứ cần rất nhiều lần thực hành mới có thể nắm vững. Tạ Uyển Oánh hiển nhiên đã được các lão sư trao cho vô số cơ hội rèn luyện, để rồi hôm nay, nàng có thể thực hiện nó một cách thành thạo như vậy.
Tại sao có người gây tê khiến bệnh nhân đau, còn có người lại không?
Nguyên nhân nằm ở kỹ thuật. Một số bác sĩ không xác định chính xác vị trí cần gây tê, khiến mũi kim đâm chệch hướng.
Gây tê tại chỗ là đưa thuốc vào bao phủ đám rối thần kinh xung quanh, nhờ đó mà thuốc tê có thể phát huy tác dụng. Trong y học, kỹ thuật này được gọi là “thấm vào”. Hiểu đơn giản, thuốc tê cần lan ra như nước lũ, bao trùm toàn bộ khu vực thần kinh cần vô cảm. Khi tiêm thuốc, bác sĩ phải đảm bảo rằng thuốc có thể thuận theo dòng chảy trong cơ thể, di chuyển đến đúng vị trí đám rối thần kinh.
Hiểu được điều này rồi mới thấy, kỹ thuật gây tê thực ra không hề đơn giản.
Trên lâm sàng, đôi khi có bác sĩ tiêm thuốc xong nhưng thấy tác dụng không đủ, buộc phải tăng liều hoặc điều chỉnh vị trí tiêm, thậm chí yêu cầu bệnh nhân chịu đựng thêm. Bản thân họ cũng không chắc chắn liệu mũi tiêm đã đúng vị trí hay chưa, mà nếu tiêm sai vào dây thần kinh, có thể dẫn đến di chứng.
Từ những phân tích trên, có thể chia kỹ thuật gây tê thành ba cấp độ:
- Nếu tiêm trúng dây thần kinh, gây ảnh hưởng đến bệnh nhân, thì đó là trình độ "tam lưu".
- Nếu gây tê không hiệu quả, buộc phải điều chỉnh nhiều lần, thì chỉ được xem là "nhị lưu".
- Nếu theo đúng sách giáo khoa, tiêm chính xác và thuốc tê phát huy hiệu quả ngay, có thể coi là đạt tiêu chuẩn.
Vậy thế nào mới được coi là kỹ thuật "nhất lưu"?
Chính là như lúc này đây.
Mũi kim chạm vào da nhanh như chớp, tựa như cách y tá tiêm tĩnh mạch thành thạo—càng nhanh thì bệnh nhân càng ít cảm thấy đau. Bởi lẽ, cảm giác đau khi kim châm vào da là điều không thể tránh khỏi. Nhưng nếu sau khi xuyên qua da, kim đi đúng vị trí ngay lập tức, thì những bước tiếp theo chắc chắn sẽ không gây đau đớn nữa.
Dù là tiêm tĩnh mạch hay gây tê tại chỗ, nguyên lý đều giống nhau.
Làm được điều này có khó không? Cực kỳ khó! Sách giáo khoa chỉ nhắc đến lý thuyết, không ai dám yêu cầu nhân viên y tế tiêm thuốc tê vào cơ thể bệnh nhân mà họ hoàn toàn không thấy khó chịu. Khi đẩy thuốc tê vào, chất lỏng xâm nhập cơ thể chắc chắn sẽ tạo cảm giác căng tức.
Chỉ cần có chút khó chịu, bệnh nhân sẽ cảm nhận nó như cơn đau. Nhất là với trẻ con, căng tức và đau chẳng khác gì nhau.
Vậy làm thế nào để tiêm thuốc mà bệnh nhân không cảm thấy căng tức? Nghĩ thôi cũng thấy bất khả thi! Thực tế, ngay cả những bác sĩ giàu kinh nghiệm cũng khó mà làm được. Nếu có bệnh nhân nào không thấy khó chịu, đó chỉ là do họ nhạy cảm kém, chứ không phải do bác sĩ thật sự hoàn hảo.
Một bác sĩ thực sự xuất sắc có thể làm được điều này chính là bậc thầy trong ngành. Mà bậc thầy thì luôn có bí quyết riêng, hiếm khi truyền cho ai. Chính vì thế, Tạ đồng học phải tự mình mày mò, vất vả đúc kết kinh nghiệm.
(Tạ đồng học: Cách gọi mang ý nghĩa "đồng môn Tạ", ám chỉ Tạ là một sinh viên y khoa)
Bác sĩ Trình Dục Thần chợt có biểu cảm khác thường, khiến các sinh viên xung quanh lập tức chú ý.
"Sao vậy?"
"Trình bác sĩ đang quan sát bệnh nhân."
"Hắn lo bệnh nhân có vấn đề sao?"
"Nhưng bệnh nhân trông có vẻ ổn."
Mọi người nhìn sang màn hình điện tâm đồ: Không có dấu hiệu bất thường.
Bệnh nhân vẫn bình tĩnh, bị các bác sĩ trẻ nhìn chằm chằm thì thấy kỳ lạ, chớp mắt hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì, không có gì."
Sau khi an ủi bệnh nhân, cả nhóm quay lại nhìn nhau, trong lòng không giấu được kinh ngạc.
"Bệnh nhân không thấy đau!"
"Kỳ lạ thật, sao nàng ấy lại không đau?"
Các sinh viên bắt đầu bàn luận, mỗi người một vẻ mặt đầy nghi hoặc. Ai cũng biết, trong quá trình thực tập, họ chưa từng thấy bác sĩ nào có thể tiêm thuốc tê mà bệnh nhân không hề thấy khó chịu.
Ánh mắt nhóm sinh viên thủ đô đổ dồn về phía Tạ đồng học.
Mà Tạ đồng học vẫn chẳng hay biết gì, chỉ chuyên tâm thực hiện thao tác của mình.
Loại tập trung này... quả thực đáng kinh ngạc. Có sinh viên nào không lo lắng, không căng thẳng chứ? Thế mà người này lại có thể bình tĩnh đến mức như đang đắm chìm trong thế giới y học của riêng mình, chẳng khác nào các bác sĩ kỳ cựu.
Nhóm sinh viên thủ đô chớp mắt, rồi quay sang hỏi các bạn đồng môn của Tạ đồng học: "Nàng là ai vậy?"
"Các ngươi thực sự chỉ là thực tập sinh thôi sao? Có khi nào đã có chứng chỉ hành nghề rồi không?"
Một sinh viên y khoa giỏi không hiếm, nhưng một người vừa là sinh viên vừa vượt xa cả bác sĩ lâm sàng thì đúng là vô cùng hiếm có. Không trách được nhóm sinh viên thủ đô phải hoài nghi: Rốt cuộc Tạ đồng học có thật chỉ là thực tập sinh hay không? Hay chỉ đang đội lớp vỏ thực tập sinh, nhưng thực chất đã là một chuyên gia?
Mấy sinh viên của Quốc Hiệp lặng thinh, biểu cảm có phần kỳ quái.
"Hả? Các ngươi không biết nàng giỏi như vậy sao?" Sinh viên thủ đô kinh ngạc hỏi.
Mấy người Trương Đức Thắng nhăn mặt, trông chẳng khác nào đang nuốt phải quả khổ qua.
Không phải bọn họ không biết Tạ đồng học xuất sắc, chỉ là trước đây, nàng chưa từng giỏi đến mức này trong việc tiêm thuốc tê. Điều duy nhất có thể giải thích là nàng đang tiến bộ với tốc độ đáng kinh ngạc.
Một người vốn dĩ đã rất giỏi, giờ lại tiến bộ nhanh đến mức bỏ xa bọn họ—những kẻ đang gắng sức bám theo—vậy thì họ còn biết sống sao đây?
Nhóm sinh viên thủ đô lập tức thấu hiểu cảm giác này và không khỏi chấn động. Cũng giống như sinh viên Quốc Hiệp, họ sợ nhất là loại "học bá" siêu việt như thế này.
Chẳng lẽ đây chính là người mà thầy Tào từng nói cần phải "cấm ngôn" hay sao? Sinh viên thủ đô nhìn nhau, ai nấy đều cảm thấy áp lực dâng trào.
Chỉ trong nháy mắt, Tạ Uyển Oánh đã tiêm xong thuốc tê, nhanh chóng rút kim tiêm ra.
Từ đầu đến cuối, cô bé nằm trên giường bệnh không hề kêu đau hay tỏ ra khó chịu.
Các giáo viên và sinh viên xung quanh nhìn phản ứng của bệnh nhân, tất cả đều câm nín.
Khi thuốc tê bắt đầu phát huy tác dụng, y tá phụ trách hỗ trợ chuẩn bị dao mổ.
Tạ Uyển Oánh cầm dao bằng hai ngón tay, tư thế chắc chắn như thể đang cầm bút vẽ.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào động tác của nàng. Đẹp đến mức chẳng khác nào hình ảnh bước ra từ poster quảng bá của khoa ngoại!
Một bác sĩ ngoại khoa vừa xinh đẹp, vừa có kỹ thuật vững vàng, đúng là khiến người ta không thể rời mắt.
Nhóm sinh viên thủ đô nhìn đến mức tim đập nhanh hơn, rồi vô thức quay sang thầy Tào Chiêu.
Lúc này, trong đôi mắt thầy Tào Chiêu như có một cơn lốc nhỏ xoay tròn, nhưng bên ngoài vẫn giữ nụ cười đầy ẩn ý.
Với một người có chút "sính ngoại hình" như thầy Tào, những sinh viên vừa có nhan sắc vừa có thực lực luôn được ưu ái. Nhóm sinh viên thủ đô cảm thấy áp lực cực lớn—vì thầy của họ lại đang dành sự quan tâm đặc biệt cho một sinh viên đến từ trường khác! Đây mới là cú đả kích nặng nề nhất.
Dù vậy, không ai dám lơ là, tất cả đều tập trung theo dõi từng động tác của đối thủ.
Xác định vị trí chuẩn xác, Tạ Uyển Oánh dứt khoát ra tay.
Giống như lúc tiêm thuốc tê, nàng không hề do dự. Dao mổ vạch ra một đường nhỏ, gọn gàng chưa đến hai centimet—một kích thước tối ưu, vừa đảm bảo điều kiện thao tác, vừa giảm thiểu tối đa tổn thương cho bệnh nhân.
Nhìn nàng điềm tĩnh thực hiện từng bước, ngay cả bác sĩ Trình Dục Thần cũng không dám tùy tiện đánh giá hay nhận xét về nàng lúc này.
Sau khi hoàn thành thao tác, Tạ Uyển Oánh chợt cúi đầu, khẽ nói với một bạn học bên cạnh: "Phan đồng học, ngươi có thể trò chuyện với bệnh nhân một chút không? Cho muội muội một cây kẹo, trong túi ta có sẵn."
Vừa nghe thấy lời này, vài sinh viên khác—bao gồm cả Triệu Triệu Vĩ—đột nhiên nhìn chằm chằm Phan đồng học, ánh mắt lộ rõ vẻ ghen tị.
Phan Thế Hoa mỉm cười rạng rỡ, giọng dịu dàng đáp: "Không cần đâu, ta có kẹo trái cây Thụy Sĩ đây."
"Ngươi yên tâm, ta sẽ qua đó thu phục nàng."
Bọn họ không phải hạng người như Tào Chiêu lão sư – những người có thể dùng sức hút của bản thân để chinh phục trẻ nhỏ. Cách duy nhất có thể làm là dỗ dành bằng những lời ngon ngọt.