Editor: Tử Sắc Y
Beta: Vệ Tuyết, beyours07, hongheechan
Sau khi Nhiễm Nhiễm rời đi, cuộc sống của tôi lại khôi phục sự yên tĩnh như trước. Mỗi khi bị nôn nghén hành hạ ăn không ngon thì tôi sẽ mắng Âm Hạng Thiên, nhưng mắng anh cũng không thể làm giảm đi khó chịu khi mang thai.Những ngày nôn nghén nghiêm trọng nhất, tôi như con búp bê vải bị ngâm trong nước, cả người đều gầy đi, chỉ có bụng là dần dần tròn lên.
Một ngày nọ, vào lúc chạng vạng, bảo mẫu phát hiện tôi bị choáng ngã ở trong sân, liền lập tức đưa tôi vào bệnh viện. Buổi trưa ngày hôm sau, Nhiễm Nhiễm mệt mỏi chạy đến, vừa hỏi tỉ mỉ mới biết, thì ra trước khi đi, anh đã đưa phương thức liên lạc cho bảo mẫu, còn cố ý gạt bảo mẫu, để bác gái hiền lành đó cho rằng tôi và anh là hai vợ chồng đã li dị. Bên này tôi vừa có vấn đề, tự nhiên là bảo mẫu sẽ nhớ đến Chồng trước của tôi.
Không phải anh nói là không thèm để ý sao? Tôi dở khóc dở cười nhìn anh bận rộn chạy tới chạy lui, thật sự không biết là nên cảm kích, hay là đành chịu thua.
Anh vốn không muốn trông nom. Em không yêu anh, đứa bé cũng không phải là của anh, quan tâm cũng không có người cảm kích mình, nhưng nếu anh mặc kệ em thì ai quan tâm em?
Tôi không ghét dạng người nói chuyện thẳng tuột như anh, cũng không tức giận, chỉ rất bất đắc dĩ: Tự tôi có tay có chân, cũng có tiền, không cần anh phải lo. Anh nhanh thu dọn đồ đạc quay về Côn Minh đi, đừng tới tìm tôi nữa.
Đi thì đi, lúc này đi này, tôi cũng sẽ không tới cái chỗ tồi tàn này nữa. Nói xong anh thực sự đã đi.
Nhưng cũng không phải rời đi, mà đi làm thủ tục xuất viện cho tôi.
Tôi suy nghĩ, anh đến đây, nhất định anh sẽ ở lại đây vài ba ngày, sau khi về nhà gọi bảo mẫu dọn dẹp gian phòng khách, lại theo khẩu vị của anh mà nấu một bàn thức ăn.
Dáng vẻ Nhiễm Nhiễm như rất vui, miệng lại ngọt xớt, lôi kéo được cả hàng xóm lẫn bảo mẫu, khiến cho bọn họ đều rất thích anh.Thậm chí bảo mẫu còn khuyên tôi tái hôn với anh.
Lại nói, bên ngoài Nhiễm Nhiễm ngoài trừ có chút trẻ con, thì thật đúng là có thể xưng Vương Lão Ngũ.Tôi là một người mẹ đơn thân, với phần tâm ý của người ta, sao có thể vẫn bám theo anh được? Để anh ở lại mấy ngày, rồi lại bắt đầu đuổi người.
Mặc dù Nhiễm Nhiễm không nói, nhưng biết tôi kiêng kỵ những chuyện mập mờ không rõ nên cũng không mở miệng phản đối, chỉ nói sẽ sớm ngày rời đi, nhưng nhanh chóng rời đi mà đợi đến bảy tám ngày sau cũng chưa thấy đi. Mỗi ngày tôi đều thúc giục anh, nhưng anh lại không phiền, chỉ cười đùa hí hửng qua loa.
Cho đến lúc mười ngày, anh mới trả lời tôi: Bách Khả, anh quyết định ngày mai trở về Côn