Nửa năm sau —-
Hôm nay nhân viên cửa hàng áo cưới Hạ Thiên đang vội trước chạy sau vì đôi vợ chồng sắp cưới đã hẹn trước. Cô dâu có hơi tròn trịa này là một người kén chọn, đầu tiên là tốn một buổi chiều chọn áo cưới và tạo hình, sau đó lại huỷ bỏ hơn một nửa hình đã chụp, mặc dù chú rể hiền lành cười xoà, nói xin lỗi, nhét bánh kẹo cưới nhiều lần, nhưng nhiếp ảnh gia đại nhân vẫn hết sức khó chịu.
Trợ lý của cô dâu Tiểu Bái kéo tay tôi, mặt mày buồn rầu nói: Anh ấy không chịu chụp, tôi cũng không thể nói cô dâu bình tĩnh hoài. Làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây. . . . . .
Anh ấy ở đâu? Tôi không thể không hỏi.
Tiểu Bái chỉ chỉ về phía sau quầy bar, nói nhỏ: Tôi thật sự không hiểu nổi, tại sao mỗi lần tức giận lại chạy tới ngồi trong ngăn tủ?
Để dễ dàng ăn vụng. Tôi buồn cười nói.
Ánh mắt Tiểu Bái lấp lánh hỏi: Trong ngăn kéo có cái gì đó?!
Đây là chuyện riêng của ông chủ, tôi không thể tiết lộ được.
Tiểu Bái bĩu môi, nũng nịu lay tay tôi nói: Nói cho tôi biết đi, nói cho tôi biết đi, nói cho tôi biết đi mà. . . . . .
Ngừng! Tôi rút tay về, sẳng giọng nói: Cậu học cái này từ ai? Một câu cứ lặp đi lặp lại nhiều lần?
Tiểu Bái vểnh môi: Ông chủ chứ ai.
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt vừa chuyển, lại vừa vặn nhìn thấy sắc mặt cô dâu còn đen hơn bao công, lập tức vội hạ thấp giọng nhắc nhở Tiểu Bái: Đi giúp cô dâu bình tĩnh đi, tôi đi tìm nhiếp ảnh gia.
Tiểu Bái như vừa tỉnh từ trong mộng ra, à lên một tiếng, rồi lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến an ủi khách hàng.
Tôi đi tới trước quầy bar, kiễng chân nhìn vào trong, nhưng lại bị độ cao của quầy bar chắn đi, chỉ nhìn thấy một đỉnh đầu màu đen.
Tức giận sao? Tôi buồn cười hỏi.
. . . . . .
Đừng tức giận, lên lầu ăn cơm thôi.
. . . . . .
Tôi đã làm thịt nướng hạt dẻ, còn có cá rô phi hấp.
. . . . . .
Tốt xấu gì cũng phải nói một tiếng chứ?
Yên lặng ngắn ngủi qua đi, phía dưới quầy bar truyền ra một từ ngắn gọn duy nhất – Cổ họng
Tôi dở khóc dở cười nói: Tôi đi vào đây.
. . . . . . Lại im lặng.
Tôi đi vòng qua một phía của quầy bar, nghiêng người nhìn vào phía trong, chỉ thấy nhiếp ảnh gia đại nhân của chúng ta đang ngồi trong ngăn tủ mở rộng mà ăn thạch, dưới chân là năm chén thạch nằm trống không, không phải loại mỗi chén là một miếng nhỏ, mà là loại thạch hoa quả lớn mỗi chén hơn ba trăm gam.
Lông mày tôi nhíu lại, giơ tay giật lấy: Ăn nhiều thạch hoa quả như vậy, còn có thể ăn cơm nữa hay không?
Trả cho tôi! Anh ấy như chú chó nhỏ bị đoạt xương, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào tôi, dường như khuôn mặt đáng yêu khẽ trầm xuống.
Đừng hòng! Tôi tiện tay ném đi, ném nửa đống thạch hoa quả vào trong thùng rác rất chuẩn xác.
Anh đuổi vèo một cái, mặc dù động tác nhanh nhạy, nhưng cuối cùng cũng không nhanh bằng tốc độ thạch hoa quả rơi xuống, cho nên, anh chỉ có thể nhìn ngắm Thùng rác mà than thở cũng như đồng thời dùng tiếng nói ma quỷ lặp đi lặp lại vô tận nhỏ giọng tố cáo tôi: Được lắm, được lắm, được lắm. . . . . .
Câm miệng! Tôi nhíu mày trừng anh: Anh có biết, mọi người trong cửa hàng đều bị anh dạy bậy hay không?
Hả?! Anh mờ mịt nhìn tôi.
Bọn họ học theo anh càng ngày càng biết giày vò người khác. Tôi lôi cái tên đang đứng trước thùng rác đến quầy bar, tức giận ra lệnh: Cho anh mười lăm phút ăn cơm, ăn xong thì nhanh đi chụp hình.
Tôi không đi. Anh khó chịu tránh khỏi tay tôi, trề môi khẽ oán giận nói: Cô dâu đó giống như mẹ tôi, còn muốn ăn đậu hủ của tôi. . . . . .
Suỵt! Tôi vội vàng che kín cái miệng đang lảm nhảm của anh lại, lén lút nhìn về phía cô dâu chú rể đang ngồi trên khu ghế dành cho khách. May mắn là vợ chồng son đang