Vệ f8Khanh đứng a2yên một dfchỗ, kìm alòng không dđược mà 5cười ra 07tiếng. ChuecDạ lúc chửi 7bậy cũng 92lôi điển dccố ra mà 2nói. Thời 85Ngũ Đại[3], 4một bài ctừ của 63Phùng Duyên 8Kỷ khá nổi 00tiếng, trong 2đó có câu 02” Phong 9sạ khởi,5axuy trứu 2nhất trì 85xuân thủy[4] fc“, Nam Đường a9trung chủ 0cLý Cảnh 3có một lần e2nói đùa 16: ” Xuy 2btrứu nhất 3trì xuân 7thủy, kiền ekhanh hà sự[5]!” 51Chu Dạ sáng 63tạo nhanh 51nhẹn, dùng clời này 63châm chọc f5Vệ Khanh, amà vừa đúngcctrong tên 54tự của 06Vệ Khanh a9lại có một 51chữ “Khanh”, 4akhông thể 3akhéo léo28hơn. Bởi dvì hắn hiểu adđược ngụ b3ý trong đó, 77cho nên nhịn 3bkhông được5cười cười.
Sinh 6viên khoa afnghệ thuật ccùng với 9lưu học fsinh, nghiên 1cứu sinh 2ở cùng 6một tòa 6nhà, cho phép cra vào thoải 1mái. Mỗi 51phòng có 82hai người,c3đều có 2máy sưởi, 07còn có phòng 5vệ sinh riêng, dđiều kiện 4so với dãy ebnhà cô ở 0tốt hơn aarất nhiều 5arất nhiều, 9agiá tự nhiên 95cũng đắt ehơn rất dnhiều rất61nhiều.
Chu 3aDạ cùng dLâm Phỉ, 9Tất Thu Tĩnh e8bất luận flà tác phong, athói quen,03cách sống 9đều hoàn 7toàn khách 7anhau, tính 0cách, nhân 8fsinh quan cũng2một trời a2một vực, 2cnhưng vẫn 3có thể ở bchung một 75chỗ với 86nhau, nguyên2nhân ở chỗ 5cô là một bngười đơn 9dgiản, rất a4nhiều chuyện 1cũng không 3cxem như nghiêm 7trọng. Nhưng 0dù đơn giản 85tới đâu a7cũng phải bcó ranh giới1của nó, fftuyệt đối 09không vượt 5equa. Bất 26kể là đối 3nhân, đối asự, thái 6độ với 1tiền tài cvật chất eđều như 34thế, không aphải không ctheo đuổi, camà vì cô9là người 88biết chừng amực.
Đó 10gọi là tự 08biết giả 1minh, biết 7nhân giả 9trí. Cô dù acho không 12làm được, 9nhưng luôn 57luôn cảnh bgiác chính cfmình.
Ngay 22cả biết 59khi biết b1Vệ Khanh 4có ý không 2tốt với 0mình, cuối 44tuần cô69vẫn tới 91“Vương 9triều” 68làm. Cô không 07nợ tiền ebhắn, sợ d3cái gì, thản cnhiên không 4ngại.
Ở 5mặt ngoài 21khách khách cekhí khí có 06lệ, bất 33động thanh e1sắc tưởng f2rời đi,73không nghĩ aftới có người 8khách khác dcản đường bđi của 8bcô. Những 2dngười này 4đã say rượu, fakhông còn 5phân biệt cđược gì, caxem ra có cvẻ phiền 4toái. Vì e6thế nháy 2dmắt với anữ phục 79vụ bên cạnh 7ckêu Thịnh 2tổng ra giải 6quyết vị 2khách này.
Lửa 0bgiận tăng 97vọt, “bốp” 0một tiếng, 1hung hăng 4atát cho người 6ekia một cái, 4lớn tiếng 2quát: “Mọi 6người đến 8đây để e4thư giãn, eanh muốn 36gì hả?”42giọng nói 7lớn khiến 75mọi người 6echú ý.
Vệ 64Khanh cười ecười: “Vừa 89đến đã 3bđược chứng fbkiến một 9màn hay.” 9Đem cô đẩy 8ra phía sau 4lưng, liếc fdmắt một 51cái, đám d9người đi 3cùng Vệ aKhanh cũng 5không phỉa 3thiện nam atín nữ, cđồng loạt 9xông lên.
Thịnh 3tổng bên 47cạnh mồ 1hôi lạnh ccrơi đầy 82trán đứng 3bra điều f1đình, “Vệ1cthiếu, coi e2như nể a2mặt tôi, 3bỏ qua đi.” c0Một khi 16cảnh sát adtới, Vệ 1Khanh không 4sợ, nhưng 17hắn thì b1không chịu c6nổi.
Vệ 5Khanh quay 5cđầu, thấy 2Chu Dạ sắc 13mặt trắng 3bệch, đứng 99yên lặngatrong góc, 0thật đáng ethương, 20cái người b6vừa nãy alớn tiếng fđánh người5đã biến 53đi đâu amất. Nghĩ adrằng như dvậy là 4đủ rồi, 49chẳng may 54đánh nhau1thật, cô b3sẽ càng ebsợ hãi 97hơn, vì bthế vẫy 6tay: “Đừng ddđể tao denhìn thấybbọn mày 2một lần dnữa.” abNhững người fđó như được 3lệnh đại 7xá, tránh0không kịp, 69chen chúc 7mà ra. Chỉ 3bmột loáng a8đã đi sạch.
Hắn ađứng lên, 7đề nghị: b“Tôi nghĩ e7em quá sợ fhãi rồi, 9avẫn là 34trở về 00nghỉ ngơi b5đi.” Thịnh 2tổng cũng 0biết chuyện 17cô bị hắt 14rượu, rất 8brộng rãi bbcho cô trở 6avề nghỉ 8ngơi, tiền b6lương vẫn 5dtính như 6bcũ. Xem như 0trong họa 3có phúc.
Chu 1Dạ bảo 8hắn dừng bxe ở xa 90trường, 4dcô rất 50sợ bị 5người quen dnhìn thấy, 3rước lấy 3những lời flẽ phiền fdtoái. Trường 5nàng lắm f3kẻ buôn 6chuyện,btốt nhất 0chính mình e4bảo vệ 6mình cho atốt. Vệ d6Khanh hiểu eđược tâm 6atư của02cô, không bnói gì, dlẳng lặng 0dừng xe.
Chu 07Dạ lại 29nói lời 11cảm tạ, 1cmuốn rời b5đi. Vệ b2Khanh nói: 80“Chu Dạ, ađợi chút.” a2Hắn không 8có gọi b8cô là Tây bfTây, mà 25là gọi ecô là Chu 5Dạ, thái 6độ đã 2akhác trước.
Từ 44phía sau exe lấy ra 9một đồ 4evật đưa 9acho cô. Chu 5Dạ không c8nhận, hỏi:0“Là cái cgì vậy?” 2Vệ Khanh 2dcười: “Yên 8btâm, vốn 3alà đồ 96của em.” d8Xem ra là5một bức bahọa được 08cuộn tròn 9alại.
Vệ aKhanh cười: 94“Cái này bckhông phải 11em viết 5rất lâu 3csao? Chỉ acần chỉnhemột vài 1chỗ, hi fcvọng không 4làm hỏng amất trọng bđiểm. Ném 4đi thì thật86đáng tiếc, a2bằng không 2fđem về acất đi edlàm kỉ 0niệm.”
Chu 25Dạ cuộn fbức tranh 1lại, nói: a“Vệ tiên d4sinh, thật 0sự là cám caơn anh.”
Vệ 7Khanh nhíu e5mày, “Ủa, 15em cảm ơn 9tôi vì chuyện 7dgì vậy?” c8Liếc mắt7nàng một 6cái, lại 31có ý tán ctỉnh.
Chu e7Dạ nghiêm 77nghị nói: a“Cám ơn e6anh hôm nay bgiải vây 4giúp tôi, 5dcòn có đưa 0tôi trở cvề, đương enhiên ——” 9chỉ chỉ 97bức họa 2trên tay, 0“Còn có acái này!” 8cHắn nếu 78lấy lễ 7đối đãi, 6cô tự nhiên 8cũng dùng flễ đáp 9blại. Hắn 25nếu đã b8có ý không b6tốt, đương 6fnhiên cô d5cũng không 7khách khí, fbnàng tự dnhiên lấy d2lễ hồi 5chi. Có một 8câu hát 7như thế 2nào nhỉ, d0…à, bạn 4dbè tới cthì có rượu 55ngon, chó 1sói tới 53ắt có súng 0săn.
Vệ c9Khanh không 31có hành 2dđộng gì dethêm, có efchừng có 0mực. Chúc ebngủ ngon14xong, liền d7quay đầu 14rời đi.
Trở 5alại phòng 5ngủ, Lưu 0Nặc nói cbngày mai bhọp lớp, 0fmột tiếng doán than55dậy trời eđất, đều d7nói không 1có việc 99gì thì họp 6lớp làm 1cgì. Chu Dạ 19trước đó 5hỏi thăm: d2“Giáo sư 92có nói là 4có chuyện bcgì không?” cLưu Nặc 4lắc đầu:6“Còn có fthể có 1chuyện gì! 96Vẫn như b6mọi lần, 28giao bài etập, làm 4công tác8btư tưởng, 9có cái gì 4đâu chứ 6.” Cô cũng 5acảm thấy 0dbực mình.
Tiếu dgiáo sư 8vỗ bục 6giảng rống 4to: “Tỉnh 1tỉnh, tỉnh atỉnh! Buổi 5tối làm 36gì hả!2Sáng bảnh 2dmắt rồi 3cmà một echút tinh 1ethần đều 3không có, b5còn ra thể29thống gì! 17Cũng không 2bbiết những 53người tuổi dtrẻ các 2người làm 8cgì nữa…”64Tiếu giáo 5sư là giảng 8viên chuyên 8phụ đạo, 6bình thường 8cũng làm 34công tác 0tư tưởng, 3giải quyết 9vấn đề 85học tập 7cùng với 2một số 57vấn đề 1etrong cuộc 7esống, tận 65tâm tẫn f9lực, mỗi 9tội là 1anói hơi 6nhiều. Nếu b5là giảng 0fviên chuyên 5cnghiệp khoa efmỹ thuật bdtạo hình, 0chỉ sợ 0còn cá tính 4fhơn cả 2đám sinh fviên.
Trường fabọn họ 6từng có 3emột sự 0kiên, có b0một nam 2sinh cầm etiền học c4phí nhà dgửi lên 29rồi nhưng 0không chịu 8đóng, trường aagiục ba 51bốn lần, 95kéo dàu8tới kỳ 1ccuối còn 2chậm chạp ckhông chịu cđóng, nhà 0trường eđành gọi 0điện về 81nhà cho gia 8đình giải 2quyết. Chuyện b5kia bị lộ 5ra, sinh viên 9đó bị 2gia đình 3echo một 6trận nên 1thân.
Chu 9Dạ lắc c7đầu, “Học 4phí khoa dta mà giống 9khoa ngươi fthì thật 80tốt biết4bao.” Như f9thế cô ecũng sẽ 3không phải 3đau đầu 9. Tất Thu acTĩnh nhún 10vai: “Học 7aphí nghệ 7athuật đều 30đắt. Các dngươi phải 93nộp bao 5nhiêu?” 0Chu Dạ nghiến 7răng nghiến c2lợi nói: 6“Linh tinh 4tổng cộng b6các thứ 7ckhác đại 8khái là cfgấp ba lần 6bên ngươi.”
[4]: 48đây là be1 câu trong d2bài Yết dKim Môn của 77Phùng Duyên 3Kỷ (904-960)
Bản 4gốc:
謁金門
風乍起,
吹皺一池春水。
閒引鴛鴦芳徑裡,
手挼紅杏蕊。
斗鴨闌干獨倚,
碧玉搔頭斜墜。
終日望君君不至,
舉頭聞鵲喜。
Hán d3Việt:
Yết bkim môn
Phong a9sạ khởi,
Xuy 9ctrứu nhất ftrì xuân 63thuỷ.
Nhàn bdẫn uyên cương phương 87kính lý,
Thủ 7noa hồng 3hạnh nhị.
Đấu 5áp lan can e1độc ỷ,
Bích 3ngọc tao 6đầu tà c3truỵ.
Chung 3nhật vọng afquân quân d7bất chí,
Cử 0đầu văn fthước hỉ.
[5] 70: liên quan 5gì tới 8khanh? ý 5bảo đối 0phương rỗi 4fhơi lo chuyện dathiên hạ, 63thích chõ bmũi vào bchuyện của 9người khác 8(干卿何事 3là “liên dquan gì tới d3khanh?” 92là lời 29của Lý dCảnh nói 4với Phùng 9fDuyên Kỷ)
[6] 7Đây là cmấy câu 23thơ trong a0bài Thanh 4eThanh Mạn bcủa Lý c6Thanh Chiếu98(1084-1151)