“Không sao đâu, anh trai của em đã chích rồi, anh sẽ không để em phải chịu khổ.”
Kiêm Hà mệt đến nỗi không chịu được, đầu óc tạm thời mất kiểm soát, cô chỉ nghe thấy từ chữ “Chích” phát ra từ trong miệng của anh.
Cô hừ một tiếng, sau đó nói. “Chích đau lắm, không chích.”
“Bảo bối nhỏ đang đau lòng vì anh hay sao?”
Người đàn ông hôn nhẹ lên trán cô một cái, sau đó nở một nụ cười rất dịu dàng.
Mặc dù thời điểm hiện tại tỷ lệ thụ thai là rất thấp, nhưng hắn cũng không muốn để cô phải chịu khổ, chính vì vậy nên hắn đã tiêm thuốc tránh thai có tác dụng trong khoảng 5 năm, cái này không có tác dụng phụ, hơn nữa bất cứ khi nào muốn huỷ bỏ cũng chỉ cần một ȶᏂασ tác nhỏ là được. Nhưng cho dù tiêm thuốc tránh thai cho nam giới có tác dụng phụ đi chăng nữa thì hắn vẫn sẽ tiêm.
Kiêm Hà mới mười sáu tuổi, mặc dù theo quy định của đất nước bọn họ thì cô đã thành niên, nhưng hắn thật sự không muốn để cô phải chịu một chút khổ cực nào cả.
Kiêm Hà ừ một tiếng, xem như đáp lại.
Cô thật sự rất buồn ngủ, muốn ngủ ngay bây giờ.
dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông trở nên cứng ngắc, đang cọ lên hoa huyệt của cô một cách nhẹ nhàng như có như không. Theo bản năng, cô né tránh mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi tính tình chó săn của người đàn ông, chỉ có thể nằm yên tiếp nhận những cú thúc liên tục của người đàn ông.
Người đàn ông bế cô như bảo bối của mình, hai tay của hắn bắt đầu làm xằng làm bậy, xoa nắn hai cái bánh bao thịt nho nhỏ ở trước ngực của cô, lẩm bẩm nói. “Bóp như vậy mà không lớn lên một chút nào hay sao? Đã gần một tháng rồi mà vẫn như vậy, không có gì thay đổi.”
Kiêm Hà đã gà gà ngủ, nên cô cũng không nghe thấy hắn đang nói cái gì.
Người đàn ông cảm thấy không còn gì thú vị nữa, hắn định rút dươиɠ ѵậŧ ra, đi tắm nước lạnh. Nhưng hắn lại tham luyến hơi ấm trong giây phút này.
Hắn nói, “Ngày mốt anh sẽ đến thiên hà khác để chiến đấu, nhanh nhất cũng phải mất ba tháng mới có thể quay trở lại, lúc đó anh sẽ nhớ em muốn chết mất.”
Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn của Kiêm Hà, vẻ mặt vẫn cô đơn như cũ, nhưng trong mắt lại lộ rõ vẻ bất lực.
Vừa nghe thấy hắn nói mình chuẩn bị phải rời đi, đột nhiên Kiêm Hà trợn trừng mắt.
Cái gì? Anh trai phải đi?
Kiêm Hà đứng bật dậy. Vì hành động này của cô mà hạ thân phía dưới lại nuốt chửng lấy dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông, khiến quy đầu chạm vào điểm nhạy cảm của cô. Ngay sau đó, eo của cô trở nên mềm nhũn, cô rêи ɾỉ một tiếng, hơi nước đã lấp đầy đôi mắt hạnh của cô.
Người đàn ông mỉm cười dặn cô “ngồi” cho vững, sau đó cẩn thận lau đi nước mắt ở trên khoé mắt của cô, cười hỏi. “Sao vậy? Không muốn anh trai rời đi hay sao?”
“Ừm…” Anh đi rồi thì nhiệm vụ của em phải làm sao bây giờ!
Cô vừa chịu đựng va chạm của người đàn ông, vừa sợ hãi che mặt lại: Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ nghĩ ra đủ các loại play đáng xấu hổ để đùa chết cô nha!
Nhìn thấy cô không vui, trong lòng của người đàn ông vừa mềm mại lại vừa ấm áp.
Hắn đứng dậy, sau đó kéo Kiêm Hà vào lồng ngực của mình, hôn từ mí mắt hơi motng đến chóp mũi xinh xắn của cô, sau đó lại trượt xuống cánh môi đỏ hồng ướt át của cô, nhẹ nhàng ngậm lấy. Đầu lưỡi dùng sức cạy hàm răng của cô ra, chui vào trong khoang miệng mềm nóng của cô, sau đó quấn lấy đầu lưỡi của cô, mυ"ŧ vào.
Nhưng hắn không hề hay biết, lúc này Kiêm Hà đã đi vào trong cõi thần tiên.
Cô đang nhìn lại xem mình đã dấn thân vào con đường vô liêm sỉ như thế nào…