Không không không!
Tôi đang nghĩ gì thế này! Kiêm Hà gần như bốc hơi ngay tại chỗ, muốn lùi về phía sau nhưng đã bị ánh mắt của người đàn ông ghim chặt tại chỗ.
“Xin chào, chào ngài?” Cô lắp bắp chào hỏi.
“Ừm.” Cậu ta nhàn nhạt đáp lại một câu.
Người đàn ông trông không đáng sợ lắm, nếu bạn nhìn kỹ thì trông cũng rất đẹp trai, nhưng ánh mát của cậu ta quá nhức nhói đi, tạo cho người ta một cảm giác rất sắc bén, như thể cậu ta đang quan sát đánh giá gì đó, khiến người ta rất đáng lo ngại.
“Cô có phải là một trong hai người sẽ đi cùng đội vào tháng tới không?” Cậu ta hỏi.
“Vâng, vâng.” Kiêm Hà căng thẳng đến mức không biết tay nên để đâu cho phải, “Tôi tôi tên Kiêm Hà.”
"Ừm."
Người đàn ông nhàn nhạt đáp lại, và sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô một lần nữa.
Da đầu Kiêm Hà tê dại vì bị nhìn chằm chằm, nhưng cô sợ cậu ta sẽ làm gì nên chỉ có thể nhìn lại theo bản năng.
Hai người "đối đầu" nhìn nhau trong khoảng mười mấy giây, và người đàn ông đột nhiên ậm ừ cười thành tiếng, và khom người cúi xuống ghé sát gần Kiêm Hà.
"Cô đã nhìn thấy chăng?"
Tâm trí của Kiêm Hà tự động phát ra hình ảnh cái thứ khổng lồ của cậu ta vào nhà kho để đô lặt vặt ngày hôm đó, cảnh tượng cái thứ khổng lồ đó ra vào.
Cô cảm thấy đầu óc của cô sắp bị thiêu rụi, linh hồn cũng bị thiêu tới bay ra. Người đàn ông nhìn vẻ mặt xấu hổ và tức giận của cô gái, và dường như cuối cùng cũng hài lòng, véo lấy khuôn mặt mềm mại của cô một cái, ngâm nga điệp khúc không rõ tên mà chẩm rãi rời đi.
Ngay sau khi người đàn ông di chuyển, Kiêm Hà đã tỉnh táo lại.
Cô nhìn bóng lưng người đàn ông một cách đầy nghi hoặc, lại xoa má má bản thân, tự nghĩ tại sao người đàn ông này lại nhìn chằm chằm cô lâu như vậy, rốt cuộc là vì điều gì. Nhưng khi nghĩ đến ánh mắt sắc bén và dáng người cao ráo của người đàn ông, cô lập tức nút nhác hẳn.
Không dám nhìn thêm nữa, cô vội vàng đẩy cửa phòng y tế ra.
Ngay khi bác sĩ trong phòng y tế nhìn thấy cô, biết ngay cô muốn tìm ai và dẫn cô đi đến khu vực phòng bệnh. Hai bên khu phòng bệnh có những phòng bệnh riêng biệt, phòng bệnh mà Dật Phương đang ở chỉ dành riêng cho viện phúc lợi, nằm ở nơi sâu nhất.
Bác sĩ đưa cô đến cửa và nói rằng đã gần đến giờ ăn trưa và hắn sẽ sớm dậy thôi.
"Mười phút nữa y tá sẽ đến giao đồ ăn, hai người có thể trò chuyện trong khoảng thời gian này, sau khi ăn trưa, người đó phải tiếp tục nằm nghỉ, chắc đến 3 giờ chiều chắc hẳn có thể hồi phục hoàn toàn, tới khi đócó một cuộc kiểm tra và có thể rời đi khi xác định bình phục hoàn toàn. "
“Cảm ơn bác sĩ.” Kiêm Hà nói.
Bác sĩ cười nheo mắt mà véo khuôn mặt của Kiêm Hà mới thỏa mãn mà rời đi.
Kiêm Hà xoa xoa khuôn mặt không hề đau đớn gì, tự hỏi: Tại sao gần đây mọi người lại thích véo mặt cô nhỉ?
Chỉ có một mình Dật Phương trong khu phòng bệnh lớn như vậy.
Cabin y tế tương tự như trong phòng máy thở, nhưng nó lớn hơn và với tông màu trắng, và yêu cầu bệnh nhân phải khỏa thân nằm trong đó. Có một cửa sổ nhỏ trong suốt đối diện trực tiếp với khuôn mặt của bệnh nhân, và những người bên ngoài có thể nhìn thấy khuôn mặt của bệnh nhân qua cửa sổ nhỏ. Khi bệnh nhân muốn nói chuyện, giọng nói của người đó được phát ra từ cửa sổ nhỏ.
Kiêm Hà ngồi trên chiếc ghế đẩu cao cạnh cabin y tế và lặng lẽ nhìn vào mặt Dật Phương.
Dật Phương rất ưa nhìn, khi chìm vào giấc ngủ, miệng sẽ hơi mở ra, để lộ một chút hàm răng trắng đều tăm tắp. Hắn vẫn còn một chút mũm mĩm trên má, và hàng mi của hắn rợp bóng, có chút gì đó rất nữ tính.
Nếu hắn không mở mắt, 80% sẽ bị coi là con gái.
Sau khi mở mắt, tốt hơn hết là không đơ mặt là được.
Đôi mi của Dật Phương khẽ run lên, và khuôn mặt anh vô cảm khi nhìn về phía Kiêm Hà.
Kiêm Hà thở dài trong lòng. Thực sự làm hỏng khuôn mặt xinh xắn đó.
“Cậu khỏe hơn chút nào chưa?” Cô hỏi.
"Ừm."
“Đáng lẽ tớ phải chạy trốn.” Cô kiểm điểm lại.
“Đúng vậy.” Dật. máu lạnh. Phương.
Nhìn thấy má cô gái phồng lên, đôi mắt đẫm sương nước, trời lại sắp đổ mưa, Dật Phương với gương mặt vô cảm mở cabin y tế chừa chỗ bên cạnh ra một chút.
"Muốn vào không?"
Dưới háng của Dật Phương chỉ được che bằng một tấm vải rất nhỏ và lộ ra phần lớn làn da, những đường cơ mỏng manh đặc biệt gợi cảm, và những đường cơ ở bụng đặc biệt rõ ràng, dưới ánh đèn xanh của cabin y tế, nó dường như phát sáng.
Nước mắt của Kiêm Hà rơi trên khóe mắt, và dường như có những ngôi sao lấp lánh trong mắt cô.
Trông thật đẹp. Trong lòng cô nghĩ.
"Có được, được không?"
"Mời vào."
Kiêm Hà gần như ngay lập tức nhảy vào bên trong.