Cơ Hội Thu Hoạch Cực Phẩm (NP)

Chương 14

Trước Sau

break

 

Nhưng chỉ nghĩ đến điều đó như thế này khiến cô càng buồn hơn cho những đứa trẻ đó. Nếu họ còn sống, thì càng có nhiều nhiều hạnh phúc hơn là nằm ở bên ngoài, khô héo và mục nát, trên mảnh đất cằn cỗi, đầy bức xạ.

Kiêm Hà nhẹ nhàng nắm lấy tay của viện trưởng.

Viện trưởng cười hỏi: "Là sống quan trọng hơn, hay trong lòng mang theo tình yêu quan trọng hơn?"

Kiêm Hà lắc đầu.

Nếu một khi đã chết, thì không còn gì cả. Nhưng nếu sống mòn mỏi, nếu không có Dật Phương mà nói, cô cũng cảm thấy mạng cũng sống không còn quá quan trọng.

Nó phải quan trọng như nhau nhỉ. Cô thầm nghĩ.

“Ta chọn được sống tiếp.” viện trưởng nói.

Sau đó, Kiêm Hà mới hiểu được ý nghĩa của những câu hỏi mà viện trưởng đã hỏi trước đó. Những chiếc máy thở cách xa nhau, sự cô đơn và buồn tẻ huấn luyện đơn lẻ, và viện phúc lợi vô hồn không chút sự sống ... là kết quả của sự lựa chọn của viện trưởng.

“Thật sự rất khó để lựa chọn.” Viện trưởng thở dài.

Kiêm Hà nắm chặt tay viện trưởng.

Cô không thể tưởng tượng mình sẽ lựa chọn như thế nào khi sức nặng của tính mạng mọi người đều dồn lên mình. Vì chỉ nghĩ đến đây nó thôi cũng khiến cô ngạt thở.

“Con đã từng thấy người đi khai hoang mạnh mẽ nhất chứ?” Viện trưởng nhìn Kiêm Hà.

Điều mà Kiêm Hà nghĩ trong giây lát chính là cái rễ khổng lồ màu tím đỏ dưới thân đối phương.

CHÚA ƠI! Cô đang nghĩ gì thế này!

Cô chợt đỏ mặt ngay lập tức.

Viện trưởng nhìn cô một cách kỳ lạ và hỏi: "Sao mặt con tự nhiên đỏ vậy? Có phải từng bị đứa nhóc đó bắt nạt không?"

"Không phải ạ, chỉ là hắn trông khá cao và trông rất đáng sợ."

“Ồ, cậu ta chẳng qua trông rất dữ tợn.” Vị viện trưởng cười “Thực ra cậu ta là một đứa trẻ rất ngoan và rất hiền lành, và là một trong những người mạnh nhất sau khi ta đưa ra lựa chọn. Cậu ta cũng thành lập đội riêng của mình, rất nổi tiếng trong đường ống. Vào tháng tới, con và Dật Phương sẽ đi ra ngoài với đội của cậu ta, và cậu ta sẽ phụ trách bảo vệ an toàn cho các con. "

“Vô tình là nói chuyện xa xôi nữa rồi.” Viện trưởng bắt đầu nhớ lại lý do tại sao mình lại nói một chủ đề nặng nề như vậy, “Ồ, đang nói chuyện của con và Dật Phương. Có thể mọi người nghĩ rằng Dật Phương luôn bảo vệ con, nhưng trên thực tế, con cũng đang bảo vệ Dật Phương. "

"Hả? Không có ạ, con rất yếu..."

Làm sao có thể bảo vệ được Dật Phương được!

Kiêm Hà rất buồn bã.

Vị tvieejnt rưởng cười to lên, bóp lấy gò má căng phồng của Kiêm Hà và nói: "Kiêm Hà, ngoài thể xác ra, con người còn có linh hồn. Con đã bảo vệ và giữ gìn được linh hồn của Dật Phương, nếu con không còn nữa thì Dật Phương có thể ..."

Viện trưởng mới nói một nửa đột nhiên dừng lại và chuyển hướng nói: "Con còn sống, đó là mong muốn duy nhất của Dật Phương, vì vậy con nhất định phải sống. Giống như trong hành lang phòng tắm, Dật Phương biết rằng mình không thể đánh bại họ và chọc giận đối phương chỉ để cho con trốn thoát, vì vậy con không nên nhìn lại. "

"Nhưng làm sao có thể bỏ mặt cậu ấy."

“Không phải bỏ mặt.” Viện trưởng dịu dàng nhìn cô, “Con rời đi chính là sự giúp đỡ lớn nhất. Nếu lúc đó ta không đến kịp, con có biết chuyện gì sẽ xảy ra với con không?”

Kiêm Hà cảm thấy ớn lạnh trong lòng khi nghĩ đến đôi mắt của người đàn ông.

Cô biết mình sẽ xảy ra chuyện gì.

"Vậy nếu Dật Phương ở bên cạnh bất lực mà nhìn theo thì sao? Con có thể chịu được Dật Phương bị người khác đối xử như vậy không?"

Nhìn thấy cô gái lại sắp rơi nước mắt một lần nữa, viện trưởng vội vàng ngăn cản.

"Kiêm Hà, cho dù người khác nói gì về con, con phải biết mình quan tâm đến điều gì nhất và đừng vì những gì người khác nói mà suy nghĩ lung tung. Dật Phương luôn quan tâm đến con nhất. Hãy cố gắng sống hết mình. Vì đây không chỉ là mong muốn của Dật Phương, nó cũng là của ta, của viện trưởng. "

Khi cô gái nhỏ rời đi, viện trưởng quay trở lại phía sau bàn làm việc.

Có một khung ảnh cũ trên bàn làm việc. Trong khung hình là một đám trẻ đang cười nói rôm rả, xúm xít với nhau, kiên quyết vây quanh vị viện trưởng ở giữa.

Viện trưởng chỉ đứng xem và dường như có thể nghe thấy tiếng trẻ con cười nói và gọi tên mình trong lễ hội ăn mừng hôm đó.

"Suýt nữa thì bị lộ hết tẩy rồi."

Viện trưởng cười khổ, ôm tấm ảnh vào lồng ngực.

Kiêm Hà đóng cửa phòng làm việc của viện trưởng và một mình lẻ loi bước đến phòng y tế.

Thần trí cô mất taajpt rung, cho đến khi đụng phải một người.

Nước mắt lưng tròng vì đau khi bị đụng phải, cô hoàn toàn không nhìn rõ đối phương là ai, chỉ mơ hồ nhìn thấy đó là một người đàn ông cao lớn, dường như đang nhìn thẳng vào cô. Cô sụt sịt và chớp đi những giọt nước mắt.

Trong giây phút nhìn rõ đối phương, Kiêm Hà hít một hơi thật sâu.

Đó là người có gốc cây tím đỏ khổng lồ!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc