Hạ Thương Kỳ nằm gục trên bàn, mơ hồ nghe được gì đó, nhưng lại mơ mơ màng màng tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Ăn không ngồi rồi trong ngồi cả một ngày, Hạ Thương Kỳ cầm cặp sách trống rỗng chuẩn bị chạy lấy người, Lý Thiên chạy tới, nói: “Anh Hạ, anh làm gì vậy, học nhảy với chúng em đi.”
Hạ Thương Kỳ quay đầu lại, hỏi: “Đây không phải tiết tự học?”
“Buổi sáng anh không nghe thầy giáo nói sao, học kỳ này có thêm một tiết năng khiếu, tiết tự học thứ hai đổi thành tiết năng khiếu.”
Nhớ lại, hình như thật sự có chuyện như vậy, Hạ Thương Kỳ nhíu mày, nói: “Không học, đi đây.”
“Ôi, anh Hạ,” Lý Thiên giữ chặt anh: “Em biết ngày thường bác trai không để ý tới anh, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, anh đừng nên trốn học thì hơn, ít nhất cũng phải giả vờ một chút.”
Hạ Thương Kỳ suy nghĩ một chút, rồi buông cặp sách xuống.
Thấy anh không nói lời nào, có lẽ là có chút bất mãn, Lý Thiên kéo anh, nói: “Đi thôi, đi xem, có thể giáo viên là một cô gái xinh đẹp thì sao.”
Đám đông chậm rãi đi tới lớp dạy nhảy, xếp thành bốn hàng chờ tiếng chuông vào học vang lên.
Bách Thu Ý từ cửa đi vào, hào phóng nói: “Chào các em, cô là giáo viên dạy nhảy trong học kỳ này của các em, cô tên Bách Thu Ý, trong học kỳ này, hy vọng các em quan tâm nhiều hơn.”
Mọi người vỗ tay chào đón xong, cô lại tiếp tục nói: “Chúng ta sẽ bắt đầu học từ hôm nay, mọi người khởi động làm nóng người trước.”
Cô hô khẩu hiệu hướng dẫn học sinh làm nóng người, Lý Thiên nhỏ giọng nói với Hạ Thương Kỳ ở bên cạnh: “Anh Hạ, cô giáo này thật sự xinh đẹp, giọng nói cũng rất êm tai, học tiết nhảy này cũng không lỗ vốn.”
Hạ Thương Kỳ lạnh mặt làm nóng người, không để ý tới cậu ta.
“Ôi, ôi anh Hạ, cô giáo này còn có một hình xăm.”
Hạ Thương Kỳ nhìn qua, lúc này Bách Thu Ý đang làm động tác gập người về phía trước, quần áo không sơ vin, để lộ ra nửa vòng eo, mọi người đều đang nghiêm túc làm, theo cho nên không nhìn thấy, chỉ có Lý Thiên phát hiện.
Hạ Thương Kỳ tập trung quan sát, đúng là có một hình xăm.
Lý Thiên vẫn đang nói: “Xăm gì nhỉ, một mảnh đen sì, nhưng cũng khá đẹp, không biết xăm ở đâu.”
Một bụi gai.
Cho dù là bị lộn ngược, Hạ Thương Kỳ cũng đã nhìn ra, bởi vì, giống hệt với hình trước đó anh đã thấy ở quán bar.
Lúc này Bách Thu Ý đã đứng thẳng người, bắt đầu làm động tác tiếp theo, mái tóc dài đen nhanh được buộc cao đuôi ngựa, trong miệng hô khẩu hiệu.
Hạ Thương Kỳ nhìn cô, cười một cái.
Làm nóng người xong, Bách Thu Ý bắt đầu chính thức dạy bọn họ khiêu vũ, học kỳ này các em học bài khiêu vũ tình bạn, nam nữ đều phù hợp, cô dạy mọi người các động tác cơ bản trong chương trình học, động tác không quá khó, mọi người đều học rất nhanh.
Cô sắp xếp cho các học sinh tự do luyện tập, ánh mắt sắc bén nhìn thấy hai chàng trai ở trong góc không nhảy, cô đi tới, hỏi: “Hai em không biết nhảy sao?”
Khi nhìn thấy Hạ Thương Kỳ, cô cảm thấy có chút quen thuộc, suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng nhớ ra anh là chàng trai mình nhìn thấy trong quán bar, người bên cạnh anh, chính là chàng trai tóc vàng hò hét khi đó.
Trong lòng cô cảm thấy buồn cười, vậy mà lại là cô giáo của hai người, nhưng không để lộ ra khuôn mặt, hỏi lại một lần nữa: “Không biết nhảy động tác nào, nếu không biết có thể hỏi cô.”
Âm thanh nhẹ nhàng dễ nghe vang lên, Lý Thiên cảm thấy lỗ tai đều tê dại, lập tức nói: “Đúng đúng đúng, cô giáo, có động tác em chưa hiểu.”
“Chưa hiểu chỗ nào?” Bách Thu Ý đi tới bên cạnh cậu ta.
Lý Thiên nói: “Chỗ nào cũng không hiểu, cô giáo, tay chân em không nhịp nhàng, nhảy có chút khó khăn, cô có thể…”
Còn chưa nói hết mấy chữ giúp em không, Bách Thu Ý đã cắt ngang lời cậu ta, nói: “Tay chân không nhịp nhàng đúng không, vậy thì cô làm mẫu cho các em thêm một lần nữa, nếu như em vẫn không hiểu, thì nhờ mấy bạn nam bên cạnh dạy em.” Cô quay mặt sang nhìn Hạ Thương Kỳ, hỏi: “Bạn học, có lẽ tay chân em vẫn nhịp nhàng chứ.”
Hạ Thương Kỳ nhìn cô một cái, gật gật đầu.