Giang Thành, quán bar Mori.
Hạ Thương Kỳ uống ly nước, nhìn những người khác hưng phấn chơi trò chơi trên bàn, tiếng hò hét càng lúc càng to, anh không có kiên nhẫn chậc một tiếng, đặt ly xuống, nói với người bên cạnh: “Đi thôi.”
Lý Thiên giữ chặt lấy anh: “Đừng mà, anh Hạ, rất vất vả mới tới đây một chuyến, sao đi nhanh như vậy? Sắp khai giảng rồi, còn không vui vẻ sẽ không còn cơ hội nữa.”
Hạ Thương Kỳ liếc nhìn cậu ta một cái, nói: “Không có gì thú vị, hơn nữa, quá ầm ĩ.”
Lý Thiên vội nói: “Quán bar không phải đều như vậy sao.” Cậu ta cúi đầu ghé sát Hạ Thương Kỳ, nói: “Anh Hạ, anh ở lại thêm một lúc nữa, anh trai em nói, hôm nay có một người phụ nữ muốn tới đây múa cột, anh trai em thấy dáng người cô ta rất vừa mắt nên đã sắp xếp cho cô ta, một lát nữa xem thử?”
Hạ Thương Kỳ nhìn chằm chằm Lý Thiên một chút, đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chăm chú khiến trong lòng anh ta nổi da gà, lúc này anh mới nói: “Không xem.”
“Ôi đừng mà, xem một chút đi.” Lý Thiên giữ chặt anh, lúc này, ánh đèn trên sân khấu sáng lên, một người phụ nữ đeo mặt nạ từ bên cạnh sân khấu đi ra, mái tóc xăn màu, mặc quần sooc ngắn, để lộ ra vòng eo nhỏ gọn một tay có thể ôm hết và hai chân thon dài thẳng tắp, dưới ánh đèn sân khấu, trắng tới loá mắt.
Giày cao gót dẫm lên mặt đất phát ra tiếng vang cạch cạch, cô bước tới bên ống thép giữa sân khấu, cẳng chân thon dài mà mạnh mẽ quấn lên ống thép, cô búng tay một cái.
Âm nhạc vang lên, cô dang hai tay ra, bắt đầu động tác.
Mọi người dưới sân khấu nhìn người phụ nữ xinh đẹp nhảy múa dưới ánh đèn, tiếng hoan hô vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Lý Thiên giữ chặt Hạ Thương Kỳ, hưng phấn nói: “Bắt đầu rồi bắt đầu rồi, anh Hạ, đừng đi nữa, nhìn một chút đi.”
Nhìn cậu ta háo sắc nhìn lên sân khấu, tay vẫn không quên túm chặt mình, Hạ Thương Kỳ ghét bỏ đẩy tay cậu ta ra, nói: “Cô ta nhảy xong tôi sẽ đi.”
Lý Thiên lập tức đồng ý: “Ừm ừm ưm, mau xem mau xem.”
Hạ Thương Kỳ nhìn về phía người phụ nữ ở giữa sân khấu, cô đang liên tục thực hiện những động tác có độ khó rất cao, nhưng vẫn vô cùng thành thạo, gương mặt cô bị mặt nạ che lại, chỉ để lộ ra chiếc cằm nhọn và bờ môi no đủ, mái tóc màu đỏ sẫm theo cơ thể bay lên xoay tròn tạo thành một độ cong tuyệt đẹp.
Mọi người dưới sân khấu ồn ào, Lý Thiên vỗ đùi: “Anh Hạ, dáng người của người đẹp này không tệ nhỉ.”
“Ai da ai da, sao cô ấy có thể dùng một chân quấn lấy cột mà còn có thể leo lên như vậy.”
Người bên cạnh vô cùng ồn ào, Hạ Thương Kỳ vỗ lên đầu cậu ta một cái, nói: “Câm miệng.”
Lý Thiên im miệng, nhưng vẫn không nhịn được liên tục kinh ngạc cảm thán, không ngừng mẹ nó, khoé mắt cậu ta liếc thấy Hạ Thương Kỳ vẫn ngồi im không nhúc nhích, nét mặt không chút thay đổi, trong lòng cậu ta không nhịn được thầm nghĩ: Anh đúng là vô dục vô cầu.
Người phụ nữ vẫn đang nhảy múa, tuy rằng không hiểu, nhưng Hạ Thương Kỳ có thể nhìn ra, có lẽ cô rất chuyên nghiệp, eo hông uốn lượn vô cùng phù hợp, động tác dứt khoát mà không có vẻ sắc tình, sau thắt lưng mảnh khảnh còn có một hình xăm màu đen chạy dài vào lưng quần, lại giãn ra theo tư thế múa, giống như cũng đang nhảy múa, anh nghĩ, là hình xăm gì nhỉ.
Âm nhạc dừng lại, Bách Thu Ý hoàn thành động tác cuối cùng, từ trên ống thép trượt xuống, nghe tiếng thét chói tai dưới sân khấu xen lẫn mấy câu nói, người đẹp thật xinh đẹp, người đẹp xuống đây, người đẹp uống một ly, cô mỉm cười, nói một câu.
Xung quanh quá ầm ĩ, không ai nghe thấy cô nói gì, tiếng hò hét của mọi người lại lớn hơn nữa, không ngừng yêu cầu cô xuống dưới, muốn uống với cô một ly, tốt nhất là qua đêm với nhau.
Thị lực của Hạ Thương Kỳ rất tốt, chỗ ngồi của anh lại là vị trí có tầm nhìn tốt nhất, tất nhiên anh cũng có thể nhìn thấy khóe miệng người phụ nữ nhếch lên, nói một câu ngu ngốc, anh cúi đầu cười cười.