Trực giác của Bạch Tố Tố đúng là quạ đen, quả nhiên, khi Trình Minh mở nó ra, sắc mặt cô chìm xuống.
Nếu cô đoán đúng, đây là đai khiết tịnh.
Cô nuốt nước bọt.
"Anh định làm gì vậy?"
Trình Minh không ngẩng đầu lên, chỉ lau chiếc đai trinh tiết bằng khăn lau khử trùng rồi đặt nó sang một bên.
Ngay lập tức bước đến trước mặt Bạch Tố Tố , cúi xuống, hai tay chống hai bên cơ thể, hai khuôn mặt sát quá gần Bạch Tố Tố có thể nghe thấy tiếng thở ngắn của cậu.
"Dường như em biết đây là gì? cậu không quá lo lắng về việc em có thể chạy trốn, nhưng suy cho cùng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, em ngoan ngoãn đeo nó lên, cậu sẽ đưa em ra ngòai “
Khuôn mặt của Bạch Tố Tố trắng bệch, nhìn vào đôi mắt như sói của Trình Minh, cô biết mình không có khả năng không thỏa hiệp.
"Vì cậu nói như vậy, nên tôi khẳng định không có thừa chỗ nuốt lời “
Nói xong, bi Trình Minh đẩy xuống giường.
Trình Minh trực tiếp vén váy của cô ra đem qυầи ɭóŧ trắng bên trong cởi ra.
Lại cầm lên quả trứng rung , bật lên chế độ tối đa, không thực hiện bất kỳ màn dạo đầu nào, chỉ đặt quả trứng rung trực tiếp nhét vào âm huyệt.
Quả trứng rung này nhỏ và mềm, dù cho ŧıểυ huyệt chưa được bôi trơn qua cũng có thể dễ dàng dung nạp.
Vừa nhét trứng rung vào , liền cảm thấy nó nhảy điên cuồng không ngừng trong ŧıểυ huyệt, Bạch Tố Tố vốn đã không thoải mái, cộng với sự tra tấn của trứng rung , trong lòng cô lại càng cảm thấy ủy khuất.
Trình Minh lấy nó ra cô liền bắt đầu khóc.
Trình Minh cái con người biếи ŧɦái này vậy mà lưu luyến không rời đem tay lên ngửi, rồi ngước lên nhìn cô.
cậu hoảng hốt khi nhìn thấy Bạch Tố Tố khóc.
"Àiii, đừng khóc!" Ngay cả trong tình huống này, cậu vẫn không quên mang đai trinh khiết đeo lên cho cô.
Theo sau âm thanh "tạch", khóa xong chiếc đai , cậu nhấc nút điền khiển trứng rung xuống mức thấp nhất.
"Ngoan, bây giờ em có cảm thấy tốt hơn không?"
Bạch Tố Tố thật không thể tin được cô bị sốt cao đến bốn mươi độ, nhưng trong con mắt biếи ŧɦái này, hắn còn quan tâm nhiều đến những quả trứng rung trong âʍ đa͙σ cô hơn.
Cô nói với giọng khàn khàn, "tôi thật khó chịu!"
Trình Minh thở dài, đưa tay ra sắp xếp váy trước khi ngồi lên giường.
"Anh sẽ đưa em đến bệnh viện."
Trên đường đi, quả trứng rung chết tiệt vẫn được bật, hơi rung, không gây khó chịu, nhưng hơi tê.
Cùng với những cú va chạm nhẹ trong xe, một lúc sau, cô ngủ thϊếp đi.
Khi tỉnh dậy một lần nữa, cô chỉ cảm thấy mắt mình mơ hồ, cổ họng khô khốc, nhưng bụng hơi sưng.
Cô ho một tiếng, lập tức cảm nhận được động tĩnh của người bên cạnh.
"Thế nào rồi, có chỗ nào khó chịu không ?" Theo giọng nói khàn khàn của Trình Minh, “tạch” một tiếng đèn được bật lên với.
Cô nheo mắt lại một lúc trước khi thích nghi với ánh sáng đột ngột.
Nhìn quanh một vòng, cô thấy mình đang ở trong khu điều trị cao cấp của bệnh viện.
"Ân, tôi không sao, chỉ muốn đi nhà vệ sinh một chút thôi."
Trình Minh ngồi dậy.
"Anh ôm em đi, hôm nay em đã tiếp ba chai nước “
Khi đi vệ sinh, quả trứng rung rơi vào nơi sâu hơn trong ŧıểυ huyệt khiến cô rất khó chịu khi đi ŧıểυ.
Cô muốn để Trình Minh gỡ nó xuống, nhưng nhìn vào sac mặt cậu cuối cùng không lên tiếng.
Sau khi đi ŧıểυ, Trình Minh rửa mông cô bằng nước ấm rồi mới ôm cô trở lại giường.
"Em có khát nước không? Em có đói không? Có cháo rau cải trong lò vi sóng, cậu sẽ mang chúng đến cho em ?"
Sau khi ngủ rất lâu, cô lại đi vệ sinh, bụng cô thật sự trống rỗng.
"Tôi muốn uống nước trước."