Mặc dù không hẳn là yêu nhưng Đàm Châu bây giờ có lẽ đã chấp nhận Cố Quý Dực rồi. Mà dù cô không chấp cũng phải nhận thôi, chứ nếu cô bỏ rơi anh thì chắc ngày nào cũng bị anh lải nhải ở bên tai cho xem.
Trải qua một đêm mặn nồng đầy nhiệt huyết thì cuối cùng Đàm Châu cũng không dậy nổi, tuy rằng là đang nằm trong giường hay nói đúng hơn là cô đang nằm trong vòng tay ấm áp của Cố Quý Dực, nhưng cho dù là ấm áp tới đâu thì cô vẫn rất đuối sức.
Cố Quý Dực được ôm vợ ngủ đã rất vui vẻ rồi, mặc dù hôm qua anh chỉ là muốn giả vờ một chút để chiếm tiện nghi của Đàm Châu thôi, nhưng ai mà có ngờ đêm qua lại tuyệt vời như vậy. Vòng tay đang ôm cô của Cố Quý Dực cũng cố ý siêu chặt một chút.
- Cố Quý Dực, anh đừng có siết như vậy chứ.
- Bà xã, tại vì em rất mềm, rất thơm, anh không thể cưỡng lại được.
Đàm Châu hoàn toàn bất lực với anh, cái con người này sao lại có thể ấu trĩ như vậy chứ! Nhưng cho dù bây giờ cô có nói gì thì anh cũng sẽ không bỏ ra đâu. Bất chợt lúc này Đàm Châu lại nhớ ra một chuyện, cô đưa mắt nhìn anh, nói:
- Cố Quý Dực, từ bốn năm trước anh đã chú ý đến em, vậy từ ngày em bắt gặp Cố Sơ Dụ và Vi Yến Uyển nɠɵạı tình thì anh đã lên kế hoạch câu dẫn em đúng kiểu?
Cố Quý Dực nghe xong cũng chỉ biết cười một cái đầy bất lực. Mặc dù lời cô nói rất đúng, kể từ khi Cố Sơ Dụ phản bội cô thì anh đã lên kế hoạch này rồi… Nhưng mà… “Câu dẫn?”… Anh hoàn toàn không có ý định câu dẫn cô, ban đầu anh chỉ định là sẽ kết hôn trước đã, còn chuyện có yêu hay không thì từ tính.
- Anh cười cái gì?
Dừng một chút, Đàm Châu lại nhìn anh bằng ánh mắt dò xét nói:
- Khoan đã, nếu anh đã lên kế hoạch từ trước thì có một chuyện em phải hỏi cho rõ.
Cố Quý Dực nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng cưng chiều, không chỉ vậy mà còn cười một cái, nhỏ giọng nói:
- Em nói đi.
- Chuyện Cố Sơ Dụ và Vi Yến Uyển nɠɵạı tình ở nhà riêng không phải là em tự phát hiện. Mà là có một số lạ gửi tin nhắn và hình ảnh cho em. Hơn nữa, sau khi em bắt gian tại giường thì anh và cha mẹ của Cố Sơ Dụ cũng xuất hiện ngay sau đó… Chuyện đó chỉ là ngẫu nhiên thôi sao?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi
4. Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
=====================================
Nghe xong câu hỏi của cô thì Cố Quý Dực cũng chỉ cười một cái, anh đáp:
- Em nghĩ người nặc danh đó là anh sao?
Đàm Châu gật đầu.
Cố Quý Dực cũng chỉ cười, sau đó còn vòng tay ôm chặt lấy cô vào lòng, hôn một cái lên trán của cô, nói:
- Em thông minh thật đó, bà xã!
À còn chưa nói nhỉ? Thật ra cái chuyện Cố Sơ Dụ và Vi Yến Uyển nɠɵạı tình chính xác là do anh đã báo với Đàm Châu, hơn nữa để góp vui thì anh còn giả vờ đến nhà của anh trai mình và nói rằng muốn tìm Cố Sơ Dụ vì dự án mới nhưng lại không gọi được cho hắn ta.
Cố Quý Phàm nghe thấy em trai muốn bàn chuyện hệ trọng với con trai liền đưa anh đến nhà riêng của Cố Sơ Dụ ngay. Cao Thiên Trang thì cũng muốn đến đó để nấu cơm cho con trai, vì bà ấy nghe nói lúc đó Đàm Châu đang bận việc ở Đàm thị, còn cô em gái Cố Sơ Tây cũng muốn tìm anh trai chơi.
Và thế mà cuối cùng Cố Sơ Dụ đã bị một nhà trên dưới Cố gia bắt gặp được cảnh nɠɵạı tình và bị bắt gặp. Khi đó người Cố Quý Dực lo lắng nhất là Đàm Châu, nhưng hình như cô mạnh mẽ hơn anh nghĩ nhiều.
Nghe xong câu chuyện mà Đàm Châu cũng không biết nói gì nữa, người đàn ông này quá tâm cơ, quá nguy hiểm. Nhưng nếu như không phải nhờ anh thì cô vẫn còn ngu muội mà tin vào lời đường mật yêu thương từ Cố Sơ Dụ.
Dừng một chút, Đàm Châu lại nghĩ ngợi gì đó, lại nói:
- Nhưng kì lạ thật đó… Anh đẹp trai như vậy, ở bốn năm trước cũng đã nổi tiếng rồi… Nhưng tại sao em không nhớ ra anh từng tham gia trại hè năm đó nhỉ?
- Có thể em không nhớ rõ anh vì anh không đeo kính, cách đây bốn năm anh đeo kính cận khá dày, nhìn không được đẹp lắm. Nhưng anh nghĩ em sẽ nhớ một chuyện.
Đàm Châu ngơ ngác nhìn anh, chuyện trại hè năm đó cô cũng không chắc là nhớ rõ hết nữa. Nhưng thấy thái độ chắc nịch của anh thì chắc sự kiện đó rất chấn động nhỉ?
- Em có nhớ em từng cứu một chú mèo nhỏ màu bạc, bị mù một bên mắt nên đã vô tình trôi ra biển. Em là người đã lao ra để cứu nó, em nhớ không?
- A! Có phải chú mèo có một vết sẹo dài ở mắt trái đúng không? Em nhớ không nhầm thì bé nó khi đó được một thanh niên nhận nuôi, người đó em khá ấn tượng vì chỉ có anh ấy dám nhận nuôi một con mèo có dáng vẻ xã hội đen như vậy…
Vừa nói Đàm Châu vừa cười, nhưng rồi đột nhiên cô lại nhìn anh bằng cặp mắt không thể tin, nói:
- Đừng nói với em…
- Đúng, là anh đã nhận nuôi đó. Hiện tại Silver vẫn được nuôi ở biệt thự riêng của anh, em có muốn gặp nó không? Mẹ Silver?