Không! Khải Minh...Cậu ấy bị thương, giờ đang nằm trong bệnh viện, không biết con quỷ xấu xa đó có vào bệnh viện không? Lỡ cậu ấy gặp nguy hiểm thì phải làm sao?
Nói đến đây mặt hắn bỗng đen xì lại
Khải Minh? Cậu ấy? Hơ...hai người...thân nhau từ lúc nào vậy? Quan tâm lắm sao?
Cô biết hắn bây giờ lại nổi cơn ghen rồi, nhưng cô không biết giải thích làm sao, chỉ biết là bây giờ có thể Khải Minh đang gặp nguy hiểm
Nguyên à...Không phải như anh nghĩ đâu! Cậu ấy là vì cứu em nên mới bị thương! Người ta là cứu vợ anh nên mới bị thương đấy! Làm người sao có thể quên ơn người ta như thế chứ!
Hơ hơ...Em quên rồi sao? Anh đâu phải là người! Nên chắc không cần nhớ ơn gì đâu! Vả lại ai nhờ hắn lo chuyện bao đồng! Yếu mà bày đặt ra gió!
Cô nắm lấy tay hắn giật giật nôn nóng
Nguyên à...xem như em cầu xin anh! Được không?
Đủ rồi! Vì một thằng con trai mà cầu xin anh! Em cũng quá quắt rồi!
Cô ứa nước mắt, không đi biết đâu nó sẽ hại Khải Minh thì chắc cô sẽ ân hận suốt đời, vì cô mà ra tất cả, cô giật mạnh tay ra
Anh không đi em đi một mình!
Rồi chạy nhanh đi
Hắn tức giận hét lên
Đứng lại! Em mà bước thêm một bước, chính tay anh đi giết hắn đó! Em tin không?
Cô nghe thì giật thót cả người, Vương Nguyên nói chắc chắn sẽ làm, cô tiến không được lùi cũng không xong
Chỉ biết đứng yên rồi nấc lên
Sao anh lại ép em?
Hắn vẫn lạnh lùng, không nói một lời từ từ bước đi lại phía cô, bế xốc cô lên rồi bước đi xuyên trong màn đêm