Vương Nguyên khẽ cười, đôi mắt như thiêu đốt người đối diện, anh ta bỗng lạnh gáy, nhưng vẫn không buông tay cô, mắt lạnh nhìn Vương Nguyên nói
Từ bây giờ cô ấy là người của tôi!
Hắn nhìn cô, đôi môi mỏng không ngừng run rẩy vì giận
Em qua đây! Mau!
Anh ta nắm chặt cổ tay cô, nghiêng đầu nói nhỏ vào tai cô
Muốn hái hoa bỉ ngạn không? Cô mà đi là tôi không cho cô đâu!
Cô nghe thế lòng thấp thỏm không yên, ánh mắt của Vương Nguyên càng lúc càng đáng sợ, cô cúi đầu nhỏ giọng nói với hắn
Anh ta chỉ biết nhìn theo bóng lưng Vương Nguyên môi mỉm cười
Thiếu gia về rồi!
Cô chạy theo hắn nhưng hắn lại biến thành một làn khói đen rồi từ từ biến mất trong không trung
Cô chạy đến bến sông, bà lão đưa đò vẫn ngồi đó, cô lên thuyền, bà lão từ từ chèo ra sông
Giữa sông, bà ta dừng lại, bà nhìn cô, bà ta đứng lên, đôi mắt nhìn cô một cách đáng sợ, hai tay bà ta dài ngoằn bóp cổ cô thì thầm hỏi
Tại sao lại làm thiếu gia nổi giận? Con người như cô không xứng với thiếu gia!
Cô giãy dụa, càng giãy bà ta bóp càng chặt, cô thật sự không thở nổi, cô ngã người về phía sao
Đùng.....
Cô ngã xuống sông, dòng sông lạnh lẽo như cắt da cắt thịt, cô như chơi vơi, dòng sông từ từ đen ngòm trong mắt cô, cô dần dần chìm xuống, im lặng quá...lạnh quá...Tối quá...
Thần thức cô mơ hồ khẽ nhớ đến hắn
Vương Nguyên....!
Người cô bỗng dưng được nhấc bổng lên, cô cảm nhận sự mềm mại chạm vào lưng cô, cô cảm nhận được không khí, cô ho sặc sụa, người run lên liên hồi, cô mở mắt
Vương Nguyên bế cô trên tay, mái tóc hắn ướt sũng, vài giọt nước long lanh rơi xuống, hắn chẳng thèm liếc sang nhìn cô một cái, cô run run khẽ gọi