Hơ hơ không biết em phải phụ nữ không nữa! Anh nói thế thử xem em thế nào, không ngờ lại bình thường như vậy!
Vậy có nghĩa là anh nói dối à?
Đương nhiên! Anh không phải hạng người ai cũng có thể lên giường được! Phụ nữ ai cũng tầm thường!
Không biết sao nhưng cô nghe thì vui lắm, hay tay bấu bấu vào nhau, miệng cười cười, cô hỏi
Vậy....Anh đã yêu ai chưa?
Hắn bước đi thì bỗng đứng lại, đôi mắt liếc sang cô, đôi môi mỏng mím chặt
Sao này không được phép hỏi câu như thế nữa! Nghe chưa?
Cô sợ, hắn lúc này thật đáng sợ, giống như đã chọc giận một con sư tử vậy cô cúi mặt từ từ bước qua cánh đồng cỏ, đến một bờ sông, cô đã nhớ lời dặn dò của cái đầu kia
Cô đứng bên bờ sông vỗ tay
Bốp bốp bốp ba cái, trên sông là một khoảng sương mù dày đặc, không thấy bờ bên kia, trong khoảng sương mù ấy có một bà lão ngồi trên một con thuyền nhỏ từ từ chèo về phía cô
Chậm rãi cô bước lên thuyền, cô quay mặt lại nhìn hắn vẫy tay chào
Hắn nhìn cô một cái rồi nhìn sang bà lão kia, hắn nhếch môi
Tiếng chèo va vào nước cứ kêu lũm tũm, trong không gian yên ắng cô có thể nghe được tiếng thở của chính mình, bà ta không thở, bà ta là vong
Cô gái! Cô đến đây hái hoa bỉ ngạn phải không?
Cô nhìn bà, cô không trả lời
Cô gái! Cô có biết hoa bỉ ngạn lớn nhất nằm ở đâu không?
Cô vẫn không trả lời
Cô không biết nó ở đâu đâu! Cô có biết bao nhiêu người đã bỏ mạng vì nó không?
Cô nhếch môi nhìn bà, chân mày nhướng lên, cô chỉ mỉm cười tuyệt nhiên không trả lời
Khi đến bờ cô cứ đon đả mà bước lên bờ, không ngoảnh lại nhìn bà ta một cái, bước nhẹ nhàng vào một con đường đỏ rực, hai bên là hai hàng hoa bỉ ngạn, đỏ tươi như rực rỡ khắp một vùng, cô cứ đưa mắt hết chỗ này đến chỗ khác, cô nhận ra một điều rằng
Tất cả những bông hoa không có cây nào là to nhất, chúng đều bằng nhau, cô tìm mỏi mắt cũng không thấy, cô chạy trên con đường dài đỏ thẫm như vô tận, chạy mãi tìm mãi cũng không thấy
Cô bất lực quỳ xuống, hai giọt nước mắt từ từ rơi xuống, bỗng nhiên một bàn tay giơ ra nâng mặt cô lên, giọng trầm ấm
Người đẹp! Sao em lại khóc!
Cô giật mình ngước mắt lên, một người đàn ông tuấn mỹ ngồi trước mắt cô, cô lùi lại phía sau, tay cô gạt phắt cánh tay anh ta ra
Anh ta cúi đầu gầm nhẹ
Vô tình thật đấy!
Anh là ai?
Tôi...là chủ cánh đồng hoa này!
Vậy...chắc Anh biết cây hoa bỉ ngạn lớn nhất ở đâu chứ?
Biết!
Ở đâu?
Việc gì tôi phải nói với em?
Cô thật sự không biết làm gì, cô lấy tư cách gì mà đòi người ta giao ra, cô chỉ là một người bình thường, cũng không có thứ gì để đánh đổi, cô làm sao đây?
Nếu anh có thể chỉ tôi, anh muốn gì ở tôi cũng được! Coi như tôi cầu xin anh!
Vậy sao? Rất tiếc tôi chẳng muốn gì từ em cả, cô gái!
Cô nhìn hắn, cô thét lên
Vậy tôi hết cách rồi! Xin thứ lỗi!
Cây dao bằng ngà voi cô rút ra, đâm thẳng về phía hắn, hắn chỉ nhếch môi phớt tay, cây dao đã xoẹt một cái văng ra, cắt vào bả vai cô, khiến máu cô chảy ra