Tô Tú Song còn đang mở mắt nhìn chằm chằm, đột nhiên trước mắt lâm vào một khoảng tối đen, bị người đàn ông phía sau che kín mắt.
“Anh làm gì đấy?”
Cô cau chặt mày, có chút sốt ruột, duỗi tay kéo cái tay đang đặt trên mắt mình ra.
“Muốn nhìn thân thể đàn ông trần chuồng thế sao?” Hoắc Dung Thành quét mắt nhìn thân hình lõa thể, chỉ mặc mỗi một chiếc quần xà lỏn của Mộ Tư Đồng, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, còn có chút xem thường cười lạnh một tiếng: “Rác rưởi loại này có gì hay mà xem chứ?”
Tô Tú Song: “…”
Cô chỉ đơn thuần muốn hóng hớt trận chiến khốc liệt mà thôi, có được không vậy?
Bàn tay của người đàn ông này rất †o, che kín hết mọi thứ ở trước mặt cô, không lộ ra khe hở nào.
Cái gì cũng không thể nhìn thấy được, chỉ có thể nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt vô cùng, cùng với tiếng mắng chửi nguyền rủa của Mộ Tư Đồng truyền vào tại.
Cũng không biết đánh qua bao lâu, bên tai lại truyền đến giọng nói lạnh lùng từ cổ họng của Hoắc Dung Thành: “Cố Hàn, mặc quần áo vào lại cho cậu ta, che cái cơ thể dơ bẩn và xấu xí đó lại đi”
Không nhịn được nữa, Tô Tú Xong nhích nhích đầu lông mày.
Đợi đến khi trước mắt khôi phục lại ánh sáng thì Mộ Tư Đình đã bị Cố Hàn cưỡng chế mặt đồ ngủ vào.
Trên mặt Cố Hàn có vết thương, mà Mộ Tư Đình cũng bị thương không nhẹ.
Lúc này, Mộ An Bảo và Trương Tuyết Dung, còn có cả Mộ Đan Nhan ùn ùn kéo vào phòng.
“Dung Thành, rốt cuộc cậu đang muốn làm cái gì?” Mộ An Bảo đè nén lửa giận của mình, thấp giọng hỏi.
“Tìm người cố ý gây nên một vụ tai nạn giao thông, thần không biết quỷ không hay muốn đụng chết người phụ nữ của tôi, ai cho cậu ta cái gan đó?”
Môi mỏng của Hoắc Dung Thành khẽ động, lạnh lùng thốt ra từng câu từng chữ.
“Bốp!”
Mộ An Bảo giáng một bạt tai lên mặt của Mộ Tư Đồng, dùng hết sự lực của toàn cơ thể, tức giận đến mức cả cơ thể cũng phát run.
Một lần rồi đến một lần khác, ông ta đã ba lần bảy lượt cảnh cáo anh ta, đừng động đến Hoắc Dung Thành, kết quả anh ta lại xem như lời gió thổi qua tai!
“Đừng ngậm máu phun người, tôi không làm chuyện đó.” Mộ Tư Đồng lau vệt máu ở khóe môi, sống chết không thừa nhận.
“Cố Diệu Tình?” Cố Hàn lại ép gần lại một bước.
“Không quen.
“Trương Chí Long?”
“Không quen, không cần phải tra hỏi tôi, những người mà anh vừa nhắc đến tôi đều không quen” Mộ Tư Đồng lạnh lừng nói: “Hơn nữa, nếu như thật sự tôi tìm người đụng cô ta, chắc chắn sẽ tìm người tông chết cô ta luôn, không cho cô ta giữ lại một hơi thở nào, lần này cô ta còn có thể an ổn mà xuất hiện trước mặt tôi sao?”
Con ngươi của Hoắc Dung Thành trở nên lạnh lẽo, đáy mắt của anh thoáng qua lửa giận.