Có chuyện bất thường tất nhiên là có ẩn chứa nguyên nhân sâu xa!
Nháy mắt, Mộ Đan Nhan lại phản ứng lại, vội vàng sửa miệng nói: “Hình như anh em đi Mỹ rồi, bây giờ chắc cũng đã đến nơi”
“Ha ha” Tô Tú Song trào phúng cười.
Lời này là muốn lừa quỷ à.
Cho dù có là quỷ thì cũng không tin lời mà cô ta vừa nói.
Cô mới quay đầu qua lại bị Hoắc Dung Thành cong eo ôm lên, trực tiếp dẫm lên thẳm lớn bước lên lầu.
“Dung Thành, nó thật sự không có ở trong nhà, có chuyện gì, cháu cứ nói cho chú biết, đợi nó quay về rồi, chú sẽ bắt nó đến nhà họ Hoắc một chuyến”
Nói xong lời này, Mộ An Bảo nhanh chóng đứng dậy, chặn đường anh lại.
“Đến nhà họ Hoắc? Tôi còn chê cậu ta làm bẩn nhà họ Hoắc nữa đấy, đếm đến ba, chú tốt nhất là chủ động tránh ra” Hoắc Dung Thành nhìn ông ta chằm chằm, biểu cảm nét mặt bá đa͙σ: “Một, hai, ba…”
Mộ An Bảo vẫn đứng yên ở chỗ cũ.
“Nể tình mối quan hệ của hai bên gia đình cũng được xem như là hòa thuận nên tôi đã giữ cho chú một chút thể diện rồi, nếu như chú còn không tránh đường thì chú tự gánh chịu lấy hậu quả” Giọng nói từ cổ họng anh lạnh lùng, không chút kiên nhẫn.
Mộ An Bảo vẫn không động đậy.
“Chú nghĩ làm như thế là có thể ngăn cản được tôi sao? Ha, ngây thơi”
Chân dài của Hoắc Dung Thành khế nhấc, đạp một cước lên bụng của Mộ An Bảo, thấy ông ta ngã lăn ra đất thì đến đầu lông mày cũng không thèm nhấc lên.
“An Bảo!” Trương Tuyết Dung bị dọa hét toáng lên, vội vàng chạy đến.
Mặt Hoắc Dung Thành không chút cảm xúc, vẫn luôn lộ vẻ lạnh lùng, chân dài của Hoắc Dung Thành nâng lên, tự mình đi lướt qua người Mộ An Bảo. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tô Tú Song nằm trong lòng anh khẽ chớp chớp đôi mắt.
Tốt xấu thì cũng đang ở trong nhà của người ta, anh làm như thế có phải là đã có chút ngông cuồng quá rồi không?
“Cậu chủ của nhà các người ở phòng nào?” Cố Hàn bắt lấy một người hầu đang đi lại bên cạnh.
“Căn phòng bên phải đầu tiên ở lầu ba ạ.”
Cửa phòng không khóa, lộ ra một khe hở, Cố Hàn không nói hai lời, thô lỗ trực tiếp đẩy cửa đi vào trong.
Trên giường, Mộ Tư Đông vẫn đang quấn lấy chăn, chùm kín đầu ngủ “khò khò”.
Cố Hàn đi qua, trực tiếp giất lấy tấm chăn kia ra.
“Biến đi!”
Bị đánh thức từ trong mộng đẹp, sắc mặt của Mộ Tư Đồng vô cùng giận dữ, mặt mày nhuốm đầy lửa giận, đến mắt còn không thèm mở, dùng một nắm tay hất qua.
Cố Hàn né người tránh, còn quăng qua một đòn đáp trả lại.
“Mẹ nó!”
Mộ Tư Đồng bị đánh trúng, khóe môi tứa ra máu tươi, tức khắc đã trở nên tỉnh táo, bật dậy từ trên giường, quần nhau với Cố Hàn.