Vài phút sau, di động của cổ đông Trương vang lên báo tin nhắn tới, ông ta lấy máy ra xem.
Toàn bộ thẻ ngân hàng, chỉ phiếu, tài khoản của ông ta đều bị đóng băng, tạm dừng sử dụng.
Ông ta trợn to mắt, mặt tái nhợt đi.
Mà lúc này lại có cảnh sát đẩy cửa vào, trình giấy bắt người, sau đó không nói không rằng mạnh mẽ lôi cổ đông Trương rời khỏi.
Tốc độ và năng lực thực hiện rất nhanh, không cho bất cứ ai trong phòng thời gian phản ứng.
Không khí trong phòng lập tức hạ xuống mức đóng băng, vừa lạnh lão lại yên tĩnh.
“Bỏ phiếu cho Tô Tú Song thì công ty này còn có cơ may sống sót, muốn bỏ phiếu cho những người khác cũng được thôi, ngày mai công ty này lập tức phá sản, đóng cửa. Bắt đầu đi!” Hoắc Dung Thành rút một điếu thuốc ra, cao ngạo nhìn đám người đang ngôi, lạnh nhạt nói hết câu.
Rất cuồng vọng, rất ngang ngược!
Rõ ràng là uy hiếp cưỡng bách, lại không ai dám phản đối một chữ.
Tô Tú Song cau mày nhìn anh: “Làm thế không tốt lắm!”
“Có gì không tốt?” Hoắc Dung Thành phun điếu thuốc ra lườm cô.
“Rất tốt rất tốt. Phó chủ tịch Song, chúng tôi đều cảm thấy đề nghị này rất tốt, không ai phản đối cả”
Có cổ đông tiếp lời: “Vậy đơn giản một chút, không cần bỏ phiếu đâu, giơ tay biểu quyết là được. Ai đồng ý Phó chủ tịch Song lên làm chủ tịch thì giơ tay: Sau đó mọi người lập tức giơ hết tay lên, người này cố vươn cao hơn người kia, sợ Hoắc Dung Thành không nhìn thấy.
Sau khi đã ở trong xe, Tô Tú Song còn đang ngây ngẩn cả người, chưa kịp lấy lại tinh thần.
Cô không ngờ việc này lại giải quyết một cách đơn giản thô bạo như vậy.
Cô quay sang cạnh nhìn Hoắc Dung Thành, chỉ thấy anh ngồi bắt tréo chân bên cạnh, dáng vẻ tôn quý trời sinh.
Có lẽ là nhận ra ánh mắt của cô, Hoắc Dung Thành chợt quay sang nhìn, môi mỏng khẽ mở: “Kiểm điểm đâu?”
“Hả?” Tô Tú Song lại ngây ra, sau đó mới nhớ tới cuộc đối thoại lúc trước của hai người.
Cô nhăn nhó, vắt hết óc nghĩ ngợi một hồi lâu, nghĩ đến mức tế bào não hi sinh một mớ rồi vẫn chưa nghĩ ra gì đáp lại.
Cô thật không nhớ mình đắc tội người này lúc nào. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Xin một gợi ý được không ạ?” Cô nở nụ cười rạng rỡ nịnh nọt.
“..” Hoắc Dung Thành mím chặt môi, lặng yên một lát mới lạnh lùng nói: “Tin nhắn”
Gợi ý cái kiểu gì thế?
Tô Tú Song vẫn không tìm được nguyên nhân, muốn hỏi anh thêm một cái gợi ý được không, mà vừa thấy ánh mắt của anh thì lập tức nuốt lời bên miệng xuống.
Thôi khỏi, vẫn tự suy nghĩ cho lành.
Hoắc Dung Thành nheo mắt, càng ngày càng âm trầm, thậm chí có chút thất vọng lướt qua.
“Rất thích gửi tin nhắn, gọi điện thoại cho chú em chồng đúng không?”
Hầu kết Hoắc Dung Thành trượt lên xuống, sau đó nghiến răng hỏi.