Cổ đông Trương vừa đứng dậy lập tức bị đá bay ra một quãng, ngã xuống lăn lộn, đau vô cùng.
“Báo cảnh sát đi! Dám đánh người ngay giữa ban ngày ban mặt, đồ lưu manh du côn, phải tổng nó vào nhà giam mới được!”
Cổ đông khác cũng nổi giận, đều lớn tiếng nói: “Có còn luật pháp không? Dám chạy đến địa bàn của chúng ta giương oai à?”
Tô Tú Song không ngờ chuyện này càng ngày càng phức tạp, lên tiếng khuyên: “Không phải nói bỏ phiếu à? Bắt đầu đi chứ?”
“Sao nào? Mày sợ à?”
“Cô ta sợ rôi, nhưng cũng đã muộn”
“Bám váy phụ nữ mà còn ra vẻ oai phong, xem mày còn oai được mấy phút.”
Tô Tú Song nhắm chặt mắt lại. Thật ra cô có sợ đâu, cô nghĩ cho bọn họ đấy chứ. Chọc giận Hoắc Dung Thành hậu quả rất nghiêm trọng, có sợ cũng là sợ giùm bọn họ thôi!
Đúng lúc này, Cố Hàn đẩy cửa phòng họp đi vào: “Chủ tịch Thành, cậu có điện thoại: Hoắc Dung Thành thờ ơ cao ngạo nhận điện thoại.
“Hoắc Dung Thành, đồ khốn kiếp!
Sao mày dám hủy mặt tao? Mặt tao bị mày phá nát rồi! Mày có tin ông mày giết chết mày không? Giết chết mày!”
Bên kia di động, Mộ Tư Đồng nhìn gương mặt trong gương, điên cuồng vừa gào vừa đập đồ trong phòng. Đồ vật trong phòng bệnh đều đã bị anh ta đập tan hoang, khắp nơi đều là đồ vỡ nát, không còn vẻ sạch sẽ ban đầu.
Hoắc Dung Thành lười nói với người này, không thèm đáp lấy một chữ, chỉ thản nhiên ngắt máy, sau đó nói với Cố Hàn: “Cắt đứt mọi hợp tác với nhà họ Mộ cho tôi, nếu Mộ An Bang gọi đến cũng không cần nhận máy”
Ánh mắt Hoắc Dung Thành tràn ngập châm chọc. Giết chết anh à? Thật là ngây thơ.
“Vâng, chủ tịch Thành”
Cả phòng họp im lặng như tờ.
Cả thủ đô này dám gọi thẳng tên Mộ An Bang như vậy chẳng có mấy người, đã thế còn muốn cắt đứt hợp tác với Mộ Thị…
Mà người này còn họ Hoắc nữa, chẳng lẽ là người nhà họ Hoắc kia?
“Giỏi lắm, giả vờ giống đấy, chẳng trách cùng đến đây, thì ra là có ý đồ từ trước! Gan bọn mày to lắm, dám giả dạng thành người nhà họ Hoắc, sao mày không lật trời luôn đi? Coi mấy ông đây là đồ ngu, dễ bị lừa như vậy à?” Cổ đông Trương lớn tiếng nói.
“Tên gì?” Hoắc Dung Thành nhìn ông †a một cái, sau đó quay sang hỏi Tô Tú Song.
“Trương Vịnh.” Tô Tú Song đáp, lúng túng nhìn anh, trong lòng có dự cảm không hay.
Hoắc Dung Thành đứng yên, gương mặt lạnh lùng cao nhã không lộ vẻ gì, chỉ bấm một dãy số gọi đi.
“Tôi khuyên ông, tốt nhất nên xin lỗi anh ấy đi”
Tô Tú Song tốt bụng khuyên cổ đông Trương.
“Ha ha, tao muốn xem thằng ranh này có thể làm gì được tao!”
Tô Tú Song nghe thế thì câm miệng, không nhắc nhở nữa. Người ta muốn tìm đường chết, cô có biện pháp gì đâu?