“Em gạt anh, anh thấy không phục hả?” Tả Phán Tình trừng mắt, nhíu mày, lửa giận bừng bừng.
“Phục, phục.” Cố Học Văn gật đầu, anh có thể không phục sao?
Có được đáp án mình muốn, Tả Phán Tình cũng không giận dỗi nữa, đứng dậy mặc quần áo: “Đáng ghét, tại anh mà lỡ mất giờ ăn sáng rồi.”
“Vậy thì ra ngoài ăn.” Cố Học Văn cũng bắt đầu mặc quần áo: “Dù sao hôm nay cũng là thứ bảy, em không phải đi làm mà.”
“Đáng ghét.” Không phải đi làm thì lại dậy trễ như thế, anh không biết xấu hổ, bản thân cô cũng không thể không biết xấu hổ.
Dùng tốc độ nhanh nhất chỉnh tranh lại bản thân, bước vào phòng ăn, quả nhiên đã trễ mất giờ ăn sáng, các trưởng bối cũng đã dùng bữa xong. Chỉ có Cố Học Mai là vừa thức dậy, đang tiến về phía trước, nhìn thấy bọn họ tới, cô nhoẻn miệng cười.
“Học Văn, Phán Tình, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Cười có chút xấu hổ, Cố Học Mai gần đây hình như có rất nhiều thời gian, khi mới chuyển về đây một tháng cũng khó gặp cô hai lần vậy mà bây giờ chủ nhật nào cũng thấy cô về.
“Dạo này chị có vẻ như nhàn rỗi quá nhỉ.” Cố Học Văn ngồi xuống bàn ăn, nhìn thím Trương dọn thức ăn đã được hâm nóng lên. Tất nhiên không thể thiếu bát canh hầm đặc biệt dành riêng cho Tả Phán Tình.
“Cũng tàm tạm. Viện nghiên cứu vừa tuyển thêm hai trợ lý, giảm bớt không ít gánh nặng cho chị.” Cố Học Mai cúi đầu, bưng bát cháo ở trước mặt mình lên húp một ngụm.
Giọng điệu lạnh nhạt của cô lại khiến Tả Phán Tình cảm thấy có chút gì đó là lạ. Không biết có phải do ảo giác hay không mà mấy lần cô nhìn Cố Học Mai đều cảm thấy ánh mắt của chị ấy dường như có vài phần mỏi mệt?
“Chị, em vẫn chưa hỏi chị, chị nghiên cứu cái gì ở viện nghiên cứu vậy?”
“Chỉ là mấy nghiên cứu vớ vẩn thôi.” Cố Học Mai buông thìa cháo, nhìn vẻ mặt rất hiếu kì của Tả Phán Tình: “Chỉ là một vài thứ linh tinh thôi.”
“Thứ gì vậy ạ?” Tả Phán Tình đúng là một cô nàng hay tò mò: “Không phải là chị nghiên cứu nước hoa hay đồ trang điểm linh tinh gì đó chứ?” Với khí chất của Học Mai, thì nghiên cứu mấy thứ đó rất phù hợp.
“Khụ khụ.” Cố Học Văn đang ăn cháo, nghe thấy vậy liền ho khan vài tiếng, có vẻ như anh bị sặc.
“Sao vậy anh?” Tả Phán Tình liếc nhìn Cố Học Văn: “Em đoán đúng rồi phải không?”
“Ừ. Đúng rồi. Đúng rồi.” Cố Học Văn không dám nói Cố Học Mai nghiên cứu thứ gì, súng ống với nước hoa đồ trang điểm chẳng có liên quan gì tới nhau.
“Hừ. Giả vờ.” Tả Phán Tình không để ý tới Cố Học Văn, chỉ nhìn Cố Học Mai: “Chị, chị nói một chút đi mà, chị yên tâm, em rất kín miệng, nhất định sẽ không để lộ bí mật của chị đâu.”
“Không nghiêm trọng như thế.” Cố Học Mai lắc đầu, liếc nhìn Cố Học Văn một cái: “Thật ra là chị nghiên cứu về các loại vũ khí mà thôi.”
“Khụ khụ.” Lúc này đến lượt Tả Phán Tình bị sặc, buông chiếc bát trên tay, vẻ mặt cô khiếp sợ nhìn Cố Học Mai: “Chị, chị đang nói đùa phải không?” Cố Học Mai chỉ là một cô gái, sao lại đi nghiên cứu các loại vũ khí? Có lầm không vậy?
“Em nhìn chị có giống nói đùa không?” Chén cháo của Cố Học Mai đã thấy đáy, cô múc thêm một chén nữa, thở dài một tiếng: “Cháo ở nhà nấu vẫn là ngon nhất.”
“Thấy ngon thì chị dọn về nhà đi.” Cố Học Văn hơi nhíu mày: “Vậy ngày nào cũng được ăn.”
“Không cần.” Cố Học Mai lắc đầu: “Cách viện nghiên cứu xa quá, bất tiện lắm.”
“Cảm thấy bất tiện thì chị đi làm phẫu thuật đi.” Cố Học Văn nói thẳng: “Có 50% hi vọng còn tốt hơn con số không.”
Tự mình cũng có thể lái xe. Chân cũng không phải không thể chữa khỏi, ngày nào cũng làm cái bộ dáng như quái quỷ này, bản thân mình khó chịu thì người khác nhìn càng khó chịu hơn.
Khuôn mặt Cố Học Mai lạnh lùng, lần đầu tiên cô không phản bác lại như trước, có phải chê mình ở nhà chướng mắt không, đảo tròn con mắt, cô coi như không có chuyện gì buông bát cháo xuống: “Nghe nói hôm nay Học Võ sẽ về, buổi tối các em nhớ về nhà ăn cơm nhé.”
Chỉ cần có thời gian Cố Học Văn lại ra ngoài đi dạo với Tả Phán Tình. Cô đành nhắc nhở một chút.
“Dạ.” Tả Phán Tình đáp lại, cô không có chút cảm tình nào với Cố Học Võ, vừa nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng của người đó là cô lại thấy ghét.
Cố Học Văn nhíu mày: “Sao chị biết?”
“Tối qua bác gái có nói.” Cố Học Mai rút khăn tay ra lau miệng: “Thứ hai này có một cuộc họp chính trị gì đó. Có lẽ là anh ấy sẽ về họp, lần này chắc là sẽ ở lại vài ngày.”
Cố Học Văn gật đầu ra hiệu đã biết. Anh liếc nhìn Tả Phán Tình: “Em này, em có đặc biệt thích đi đâu không? Hôm nay anh có thời gian.”
“Hôm nay không đi làm nên em có hẹn với bác sĩ đến làm kiểm tra rồi.”
Tả Phán Tình liếc nhìn Cố Học Văn: “Anh có thời gian thì đi cùng em đi.”
Ngoài lần đầu tiên tới bệnh viện siêu âm xác định đã có thai, tất cả đều bình thường thì đến bây giờ Tả Phán Tình vẫn chưa đi siêu âm kiểm tra lại. Bây giờ cũng 6 tháng rồi, có thể đi siêu âm. Cô muốn Cố Học Văn đi cùng mình.
“Được. Đến lúc đó chúng ta cùng đi.”
Cố Học Mai không nói lời nào, ánh mắt liếc qua bụng Tả Phán Tình, trong lòng có chút hâm mộ, thế nhưng sự hâm mộ này chỉ thoáng qua một chút, rất nhanh sau đó cô lại tự đẩy xe lăn quay về phòng, có lẽ suốt cuộc đời này cô không có duyên với những đứa trẻ rồi.
Cố Học Võ mang theo một chiếc vali nhỏ lên máy bay. Tìm được chỗ của mình anh cẩn thận cất hành lí, sau đó ngồi xuống ghế.
Vì ở phía Nam nên vào tháng sáu nhiệt độ thành phố C đã rất cao. Anh mặc một chiếc áo sơmi trắng, quần tây phẳng phiu, thẳng nếp. Đôi giày da sáng bóng không dính một hạt bụi, bóng đến độ làm gương soi cũng được. Khóe môi mím lại, anh tiện tay lật giở tờ tạp chí thương mại.
Bên cạnh có người ngồi xuống, Cố Học Võ cũng không để ý. Ánh mắt anh chăm chú vào tờ tạp chí, trên đó có bài phỏng vấn. Đó là . . . . .
“Thị trưởng Cố, xin chào.”
Một cánh trắng nõn đưa về phía anh, mượt mà, cân đối. Có thể nhìn ra nó được chủ nhân chăm chút rất cẩn thận. Ngước nhìn chủ nhân của cánh tay đó, trong nháy mắt Cố Học Võ có chút thất thần. Chỉ một chút, anh đã nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, hơi quay đầu đi: “Xin chào.”
“Thật ngại quá.” Cánh tay người phụ nữ kia vẫn ở chỗ cũ: “Có phải thị trưởng Cố thấy là tôi đã quấy rầy đến anh hay không?”
“Không có.” Anh vươn tay bắt tay với người phụ nữ kia, nhưng chỉ chốc lát Cố Học Võ lại nhanh chóng rút tay về. Trong mắt rõ ràng có chút đề phòng.
Người phụ nữ kia tươi cười, không hề thấy xấu hổ tự nhiên rút tay về. Khóe môi vẫn còn phảng phất nụ cười: “Thị trưởng Cố có phải thấy tôi đường đột quá không? Thật ngại quá. Tuy rằng anh ở thành phố C chưa đến một năm, thế nhưng những sửa đổi cải cách được anh quyết đoán mạnh mẽ tiến hành đã khiến cho thành phố C đạt thành tích không nhỏ. Cho nên, tôi mới mạo muội chào hỏi.”
Khóe môi Cố Học Võ khẽ nhếch lên, nhưng trong mắt không có ý cười. Toàn là mấy lời xáo rỗng mà mọi người thường nói. Anh từ trước đến nay đều không thích mấy thứ đó: “Chỉ là làm hết bổn phận thôi.”
“Bổn phận có thể cô gắng hoàn thành như vậy cũng không phải dễ dàng gì.” Người phụ nữ lại cười, khi cô ta cười trên mặt liền thêm vài phần đáng yêu. Cô ta dường như rất tự tin vào bản thân, bộ váy cắt may rất khéo kết hợp với áo sơmi trắng chất liệu tơ tằm trông rất năng động giỏi giang.
“Vâng.” Cố Học Võ gật đầu, tầm mắt lại chuyển về tờ tạp chí, cũng không có tính tiếp tục nói mấy chuyện danh vọng nhạt nhẽo với người này nữa. Nhưng cô ta lại rất hăng hái.
“Thật ra tôi cũng là người Bắc Đô. Công ty của chúng tôi ở thành phố C có vài hạng mục, cho nên tôi thường xuyên tới đây công tác.”
Cố Học Võ cũng không đáp lời, người phụ nữ kia cũng không giận hờn, nhìn sắc mặt Cố Học Võ, nhẹ nhàng a lên một tiếng: “Thật ngại quá. Tôi quên không tự giới thiệu. Tôi tên là Lí Lam, anh có thể gọi là Tiểu Lam.”
Cố Học Võ lễ phép gật đầu, nếu anh không nhầm, trong mắt người phụ nữ kia hiện lên một tia khiêu khích: “Cô Lý.”
“Gọi cô Lý là khách sáo quá đó. Tôi nói rồi, anh có thể gọi tôi là Tiểu Lam.”
Lí Lam, thiên kim danh môn ở Bắc đô. Đối với diện mạo, dáng người mình rất tự tin, cái gì cũng đều tự tin: “Tôi còn có tên thân mật, anh có thể gọi là Oánh Oánh.”
Bàn tay Cố Học Võ cầm tạp chí chợt siết chặt, nhưng ngay sau đó anh quay sang, bình tĩnh nhìn Lí Lam, trên mặt kia không có nét cười, ánh mắt lạnh thêm vài phần.
“Cô Lý, tôi nghĩ, chúng ta hình như không quen.”
Giọng nói của anh lạnh lùng, ánh mắt cành lạnh hơn, trong mắt không có chút độ ấm nào. Ánh mắt đó khiến cho Lí Lam cảm giác động tác tay anh siết lại mà mình vừa nhìn thấy kia chỉ là do cô ta hoa mắt nhìn lầm.
“Ha ha, đúng vậy, không quen.” Lí Lam mỉm cười, thở dài, vẻ mặt có chút xấu hổ: “Không biết vì sao, tôi nhìn thấy thị trưởng Cố liền thấy rất quen, cứ như đã gặp nhau ở đâu đó rồi. Cho nên muốn bắt chuyện với anh vài câu, nếu làm cho anh thấy phiền thì cho tôi xin lỗi.”
“Không cần.” Cố Học Võ cúi đầu tiếp tục đọc tạp chí.
Lí Lam thấy anh không để ý tới mình, cũng cầm lấy tờ tạp chí ở trước mặt lên xem. Vừa lúc đó tiếng của tiếp viên hàng không vang lên, nhắc nhở hành khách máy bay sắp cất cánh.
Rất nhanh, chiếc máy bay màu trắng cất mình vươn lên phía trời cao. Cố Học Võ lật tạp chí, không hề vì máy bay cất cánh mà bị ảnh hưởng, lúc này, chóp mũi lại truyền đến một mùi hương thoang thoảng. Mùi hương đó rõ ràng là. . . . . .
Quay sang, liếc mắt nhìn Lí Lam một cái, cô ta đang cúi đầu đọc tạp chí, vẻ mặt chăm chú. Cố Học Võ thu hồi tầm mắt, thả tạp chí lại chỗ cũ, điều chỉnh chỗ ngồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Hai giờ sau, trên máy bay lại vang lên tiếng thông báo máy bay sắp hạ cánh, yêu cầu hành khách ngồi xuống chuẩn bị. Cố Học Võ mở to mắt, lúc này mới phát hiện mình vừa rồi đã thiếp đi.
“Thị trưởng Cố dậy rồi à?” Lí Lam nhìn máy bay đang chạy trên đường băng: “Anh dậy đúng lúc quá, máy bay vừa tới nơi.”
Cố Học Võ cũng không nói tiếng nào, nhìn mấy hành khách kiềm chế không được, đứng dậy đi lấy hành lý, anh vẫn ngồi im bất động. Anh đi máy bay rất ít khi ngủ, vậy mà vừa rồi anh lại ngủ rất sâu. Ngay cả máy bay hạ cánh anh cũng không biết. Nhíu nhíu mày, đem chuyện mình ngủ quên quy kết cho ngày hôm qua anh xem giấy tờ quá muộn. Đối với những lời của Lí Lam, anh cũng không đáp lại. Máy bay dừng lại, hành khách lục tục xuống máy bay.
Anh đứng dậy lấy hành lý của mình. Ở bên cạnh vali của mình anh nhìn thấy một cái vali nhỏ màu bạc, trên khóa kéo còn có một vật giống như đồ trang trí. Phía trên là một tấm ảnh nho nhỏ. Người trong bức ảnh là Oánh Oánh? Lúc này Cố Học Võ vô cùng sửng sốt, trong ảnh có hai người con gái giống nhau như đúc.
“Thị trưởng Cố.” Giọng nói của Lí Lam nhẹ nhàng vang lên, mang theo vài phần nhờ vả: “Có thể phiền anh lấy giúp tôi hành lý xuống được không?”
Cố Học Võ không nói gì, chỉ nhấc hành lý đưa tới tay Lí Lam. Nếu anh nhìn không lầm, thì tấm ảnh vừa rồi quả thật là Oánh Oánh cùng với người phụ nữ tên là Lí Lam này?
“Đây là chị của tôi.” Lí Lam dường như thì thầm: “Chị em sinh đôi. Ngoại hình chúng tôi rất giống nhau phải không?”