Buổi sáng, Tả Phán Tình thức dậy cầm quần áo mặc vào. Cô đứng trước gương ngắm mình bên trong, chỉnh trang lại quần áo, lại xoay một vòng. Vòng eo giờ đã tròn vo mất đi vẻ duyên dáng, bắp chân thì sưng phù phân nửa. Khuôn mặt cô cũng đầy đặn thêm không ít, thậm chí ngay cả cánh tay mảnh khảnh cũng nhiều thêm mấy lạng thịt.
Cái miệng nhỏ nhắn nhanh chóng méo xẹo, nhìn chăm chú mình trong gương mà cô có cảm giác vô cùng bất mãn. Mới có mấy ngày thôi sao đã béo thành như vậy rồi chứ?
Hừ.
Muốn trách thì phải trách Cố Học Văn. Từ lúc cô mang thai đến giờ, ngày nào ở nhà cũng đều bắt cô ăn cái này ăn cái kia. Tới nhà hàng cũng phải ăn có phương pháp, ăn cái gì bổ, ăn cái gì thì có dinh dưỡng.
Cô thường xuyên phàn nàn là Cố Học Văn đang nuôi cô như nuôi heo, nhưng rồi dưới sự nửa ra lệnh, nửa uy hiếp của anh mà thành ra ăn càng lúc càng nhiều.
Kết quả là khiến cho cô rõ ràng chỉ vừa mới mang thai sáu tháng mà trông cứ như là đã tám tháng.
Lần trước đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ còn nói cô bụng quá lớn, đề nghị cô khống chế khẩu phần dinh dưỡng một chút.
Cô cũng đã nói như vậy với Cố Học Văn. Vì cô muốn sinh con được thuận lợi, nếu đến lúc đó đứa bé quá lớn thì cô sẽ rất vất vả.
Cố Học Văn lúc này mới ngừng, không ép cô uống canh này nước kia nữa.
Có điều Cố Học Văn ngừng, không có nghĩa là người khác cũng ngừng theo.
Trần Tĩnh Như từ sau lần Cố Học Văn tìm bà nói chuyện luôn có cảm giác áy náy đối với Tả Phán Tình. Mỗi ngày đều dặn dò thím Trương làm một đống lớn đủ các loại thuốc bổ, các loại đồ ăn dinh dưỡng cho cô ăn.
Với Cố Học Văn, cô còn có thể ưỡn ngực, nghiêm mặt nổi cáu với anh, nói là không ăn. Chứ với Trần Tĩnh Như thì không được, nếu cô mà không ăn một cái là khuôn mặt bà ngay lập tức trở nên lo lắng.
“Phán Tình, không phải con vẫn còn giận mẹ đấy chứ?”
Ánh mắt này của bà khiến cho Tả Phán Tình cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải ngoan ngoãn nghe theo. Cứ ăn uống như vậy, không mập mới là lạ.
“A. . . . . .” Thật đáng ghét mà, béo thành như thế này, về sau không phải cô vẫn cứ như thế này đấy chứ? Nếu không thể lấy lại được dáng vóc như xưa, cô thật sự muốn ói chết mất thôi.
Đáng ghét. Đáng ghét. Thật đáng ghét.
“Phán Tình, em làm sao vậy?” Cố Học Văn còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng hét của Tả Phán Tình. Anh vội vàng bước vào liền nhìn thấy cô vợ yêu đang đứng trước gương vẻ mặt ai oán.
Nhanh chân bước đến đỡ lấy cô, để cô ngồi xuống giường, ánh mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt: “Sao vậy? Có phải em thấy khó chịu chỗ nào không?”
“Còn không phải tại anh sao?” Tả Phán Tình bĩu môi với anh, hừ lạnh một tiếng quay mặt đi không thèm để ý tới anh.
“Anh làm sao?” Vẻ mặt Cố Học Văn có phần khó hiểu. Gần đây tuy rằng anh rất bận nhưng ngày nào anh cũng về nhà với bà xã mà.
“Anh nói xem.” Tả Phán Tình bướng bỉnh, quay mặt đi không thèm để ý Cố Học Văn. Cố Học Văn nhìn bộ dạng cô như thế này, lại càng không thể hiểu nổi.
“Gần đây anh cũng hơi nhiều việc một chút.” Dù sao công ty mới thành lập, muốn có chỗ đứng thì cũng không đơn giản. Nhưng mà: “Chờ qua giai đoạn bận rộn này, anh sẽ cùng em ra ngoài du lịch một chuyến được chưa?”
“Không được.” Tả Phán Tình lắc đầu, tức giận trừng mắt với anh: “Chờ xong giai đoạn này thì em đã sinh mất rồi còn có thế đi đâu được nữa?”
“Chẳng phải em mới mang thai sáu tháng sao?” Đi ra ngoài du lịch ngắn ngày chắc cũng không thành vấn đề chứ?
“Sáu tháng?” Tả Phán Tình chỉ chỉ vào bụng của mình: “Anh đã từng gặp người phụ nữ nào mang thai mà bụng lớn như vậy chưa? Anh đã từng thấy người phụ nữ nào mang thai sáu tháng mà béo giống như em chưa hả?”
Béo? Cố Học Văn rốt cuộc cũng bắt được từ quan trọng này. Rốt cuộc anh cũng đã hiểu được Tả Phán Tình đang rối rắm chuyện gì, anh bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. Ngồi xuống bên giường, nắm lấy đôi tay nhỏ bé kéo vào trong lòng bàn tay mình.
“Em đang mang thai mà. Bụng lớn như thế là rất bình thường. Đây chẳng phải là chứng minh cục cưng của chúng ta phát triển rất tốt hay sao?”
“Hừ.” Lại là cục cưng, không thèm nhắc tới cô: “Cục cưng đương nhiên là rất khỏe, nhưng em thì không tốt. Em biến thành con heo mập đây này.”
“Nói bậy nào.” Cố Học Văn vẻ mặt nghiêm túc ngắt lời cô, trong lòng thầm kêu khổ.
Chẳng trách có người nói người nói tính tình phụ nữ mang thai sớm nắng chiều mưa, nói bốc hỏa liền bốc hỏa, nói giận là giận. Quả đúng là như vậy. Lúc này anh cảm thấy thật may mắn. Đến bây giờ anh chỉ khiến cho Tả Phán Tình mang thai một lần, thêm vài lần nữa, chắc là anh không điên cũng không được mất.
“Nào có cô heo nào xinh đẹp như vậy chứ? Em bây giờ là xinh đẹp nhất, toàn thân từ trên xuống dưới đều tản ra vẻ thú vị mê người.”
“Xì. Thú vị cái gì. Mang thai thì có?” (*) Tả Phán Tình không cảm động chút nào. Vô cùng ai oán: “Thật đáng ghét, người em béo như thế này rồi, nhìn vô cùng khó coi. Anh cũng sẽ không ngó ngàng đến người ta nữa.”
(*)Chú thích: Hai anh chị chơi chữ “thú vị” và “mang thai” trong tiếng Trung đều đọc là “yùn wèi”
“Anh nào dám không ngó ngàng tới em.” Cố Học Văn phát điên mất thôi: “Ngày nào anh về không phải đều nhìn tới em trước tiên sao? Mỗi ngày nếu có thời gian đều ở bên cạnh em. Anh đâu có không ngó ngàng gì tới em đâu?”
“Hừ.” Tuy rằng những điều anh nói đều đúng nhưng Tả Phán Tình vẫn không nhịn được mà tiếp tục oán giận: “Anh, gần đây anh cũng không thèm chạm vào em. Chẳng lẽ không phải bởi vì em khó coi, anh không còn thích em nữa?”
“Oan uổng quá.” Thế này thì Cố Học Văn thật sự phát điên rồi: “Đại tiểu thư à, bây giờ em đang thai đó. Bụng lớn rồi, anh chạm vào em một cái là em đã kêu rồi, nói là sẽ làm ảnh hưởng tới con, anh cho dù có tâm trạng cũng phải chú ý đến con một chút chứ.”
“Con con.” Tả Phán Tình xem thường anh: “Hiện tại trong lòng anh cũng chỉ có con thôi, làm gì còn có em nữa.”
“. . . . . .” Cố Học Văn chỉ biết ngửa mặt lên hỏi ông trời, nhìn vẻ ai oán trên khuôn mặt Tả Phán Tình, trong lòng đè nén suy nghĩ muốn nghiêm khắc dạy dỗ cô nàng này một trận, hoặc là kích động đè cô áp lên giường bắt nạt một phen, để cho cô tỉnh táo lại: “Anh làm sao chỉ lo cho con cơ chứ. Anh lo lắng cho con nhưng còn lo lắng cho em hơn mà.”
Có lẽ vì sự hiểu nhầm trước đây, Cố Học Văn rất sợ Phán Tình sẽ suy nghĩ nhiều nên trong khoảng thời gian này anh ra sức thể hiện, chính là muốn cho Tả Phán Tình yên lòng. Không nghĩ tới vật cực tất phản (**).
Chú thích:
(**)vật cực tất phản: sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại
Hay đây là biến chứng của phụ nữ có thai?
“Anh rõ ràng chỉ lo lắng cho con.” Tả Phán Tình nhất định tranh cãi với anh: “Nếu không vì sao anh lại không chạm vào em? Hả? Trước kia lúc em không cho anh đụng vào, anh có chịu nghe đâu. Bây giờ thì sao. Vì sao lại nghe lời như vậy?”
Cố Học Văn thực chịu không nổi nữa, toàn là nói cái gì không đâu?
Anh ngồi thẳng người, bất chấp tất cả liền hôn xuống đôi môi cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ban đầu còn hung hăng càn quấy trong nháy mắt trở nên ngây dại, có lẽ đã bị anh dọa cho sợ mất rồi.
Anh cũng mặc kệ, lúc này thời tiết cũng đã nóng lên. Phán Tình mặc một chiếc váy bầu rất dễ dàng cởi ra, nhấc váy, rất ăn ý, xoay người cô đặt ở trên giường, cơ thể anh cũng theo đó mà chồng lên.
“Cố, Cố Học Văn.” Tả Phán Tình bị anh dọa mất hồn. Anh xoay mặt cô qua, đáp một trận hôn mãnh liệt lên môi cô.
Bàn tay to tiến đến nơi mẫn cảm của cô, từ sau khi cô mang thai cơ thể trở nên vô cùng nhạy cảm. Cổ, vành tai, đỉnh đồi. Bất cứ chỗ nào chỉ cần chạm nhẹ cũng đều khiến cho cô phải run rẩy.
“Ưm.” Đừng mà. Tả Phán Tình lui người ra phía sau một chút, Cố Học Văn cũng không vì thế mà buông tha. Ngày ngày anh đều phải nhẫn nhịn vô cùng vất vả, người phụ nữ này lại không thông cảm chút nào. Thật là thiếu dạy dỗ.
Tránh đụng vào phần bụng của cô, kéo người cô vào trong ngực mình, cúi đầu cứ nghiêng như vậy mà bắt đầu công thành đoạt đất.
Tả Phán Tình cũng chỉ tiếp tục than vãn được vài phút, rồi nhanh chóng chịu không nổi. Cúi đầu nức nở vài tiếng. Vừa giống như cầu xin, lại vừa giống như vui thích.
Cố Học Văn tuy rằng vội vàng, nhưng vẫn còn biết chừng mực. Nâng chân của cô lên đặt ở trên gối, lại lấy một cái gối đặt ở sau lưng cô, cẩn thận che chở bụng cô, lúc này anh mới cởi quần áo mình ra, cẩn thận tiến vào.
“A. . . . . .” Tả Phán Tình cúi đầu kêu lên, anh cẩn thận di chuyển. Mỗi một lần va chạm đều khiến cho cô rên rỉ không ngớt.
Quả thật là từ sau khi mang thai, cơ thể của cô đặc biệt mẫn cảm. Cố Học Văn chỉ cần hơi tăng kích thích là cô sẽ rất hưng phấn.
Nương theo yêu cầu của anh, lại sợ sẽ làm con bị thương, Tả Phán Tình cố gắng kiềm chế. Hai tay nắm chặt lấy chăn. Hơi hơi co người lại. Cái tư thế nghiêng thế ngày thật ra rất là…
Mãi đến khi anh đi vào một lần cuối cùng, cô dường như muốn bật khóc, anh cũng không chịu buông cô ra, ôm hông của cô một lúc lâu, hai má dán vào cô, cánh môi phả hơi thở nóng rực vào bên gáy của cô, cô lại run lên một trận.
“Bây giờ, còn dám nói anh không cần em nữa không?” Người phụ nữ này thật sự là thiếu dạy dỗ mà.
“Không dám ạ, không dám ạ.” Tả Phán Tình lắc đầu, vẻ mặt ủy khuất. Nhìn Cố Học Văn đột nhiên liền òa lên một tiếng: “Đáng ghét. Anh bắt nạt em.”
“Anh. . . . . .” Cố Học Văn lại bị cô chọc cho tức giận rồi: “Anh bắt nạt em lúc nào?”
“Anh đang bắt nạt em.” Tả Phán Tình bưng mặt, bả vai không ngừng run run: “Người ta vẫn là phụ nữ mang thai mà, anh lại làm vậy đối với người ta. Anh. Anh bắt nạt em. Òa……”
Nói được một lát thì cô lại thật sự khóc òa, Cố Học Văn không đùa nữa, vươn tay kéo tay cô xuống bảo cô đừng khóc nữa, có điều cô bịt mặt chặt quá: “Tránh ra, anh bắt nạt em.”
“Vậy anh để cho em bắt nạt lại được không?”
Nghĩ tới Tả Phán Tình trước kia tuy rằng tính tình có hơi trẻ con, nhưng chưa bao giờ không phân rõ phải trái như vậy. Bây giờ còn ầm ĩ thành như thế này?
“Anh bắt nạt em.” Tả Phán Tình vẫn bịt mặt như cũ, bộ dáng khóc đến vô cùng dữ dội. Cố Học Văn đành phải cầu xin cô tha thứ: “Được rồi, được rồi. Anh bắt nạt em. Như vậy đi, anh để em bắt nạt lại là được chứ gì?”
“Là anh nói như vậy?”
“Là anh nói.”
Cố Học Văn nghe giọng điệu này có chút gì đó không bình thường, nhanh chóng kéo tay cô ra, trên mặt cô đến một nửa giọt nước mắt cũng không có. Đôi mắt nước to tròn đầy tinh nghịch, cười đến không biết bao nhiêu vui vẻ.
“Tả Phán Tình.” Cố Học Văn muốn cắn cô một cái. Tả Phán Tình thè lưỡi: “Hừ, anh nói rồi đó, anh phải để cho em bắt nạt lại.”
“Vậy xin hỏi cô Cố một chút, em định bắt nạt anh như thế nào đây hả?”
“Em còn chưa nghĩ ra.” Tả Phán Tình rất thẳng thắn: “Nhưng mà, coi như anh nợ em một lần. Lần này em sẽ ghi sổ nợ.”
“Được.” Chỉ cần cô không khóc, chỉ cần cô không phải thật sự oán trách thì anh mặc kệ cô sao cũng được.
“Anh ngốc muốn chết.” Tả Phán Tình ngồi dậy bắt đầu mặc quần áo, chỉ là động tác có chút nặng nề: “Em đâu dễ khóc như vậy chứ. Em mới ôm mặt thôi mà anh cũng tin? Anh cũng quá dễ lừa gạt mà.”
“Bởi vì người gạt anh là em.” Cố Học Văn rất thẳng thắn nói, vẻ mặt dịu dàng, mang theo sự cưng chiều sủng nịch: “Cho dù em nói gì anh cũng đều tin cả.”
Làm sao mà anh không biết là cô đang giả vờ. Chỉ là anh thích dáng vẻ này của cô. Cho nên, cứ tùy cô đi.
“. . . . . .” Tả Phán Tình hơi ngạc nhiên một chút, vẻ ửng hồng trên khuôn mặt vừa bớt đi, lại một lần nữa quay trở lại, mỗi lúc lại hồng thêm. Cúi đầu, có vài phần thẹn thùng, vài phần ngọt ngào. Để che dấu nội tâm mất tự nhiên, cô ngẩng đầu lên: “Xì. Lại dám lừa gạt em. Đáng ghét.”
“Cũng không biết là ai lừa gạt ai nữa.” Đúng thật là vừa ăn cướp vừa la làng. Rõ ràng lúc trước là cô gạt anh mà?
Lời tác giả:
Phần ngoại chuyện ngọt ngào xin được bắt đầu. Phụ nữ mang thai không dễ hầu hạ chút nào. Văn ca, cậu kiềm chế chút đi. Ha ha ha ha.