Ngô Hiểu Dao vẫn đứng ở cửa vào vũ hội không nhúc nhích, vô số ánh mắt nhìn chăm chú vào cô, cô chỉ cần đi sai một bước thì có thể nghiêng người, đến lúc đó đã có thể ném bậc đàn anh đàn chị.
"Này." Hai nữ sai khiêu khích cô khinh bỉ đi tới trước mặt cô: "Hoá trang cũng không tệ lắm nha."
"Nói nhảm!" La Bích Nghi tức giận nói với nữ sinh kia.
Hai nữ sinh hơi cười , tràn đầy cười nhạo: "Các ngươi chẳng lẽ không biết hôm nay phải dẫn bạn trai , mới có tư cách tham gia lựa chọn công chúa sao? ?"
À? Còn phải mang theo bạn trai à? ? Cô tìm đậu ra bạn trai đây? Nếu như không có bạn trai đông nghĩa cô và La Bích Nghi phải quỳ xuống nhận sai lầm? ? ?
Làm cái gì a, tại sao không nói sớm? ? Sớm nói cũng không dùng, cô lại không liên lạc được với Dạ Thiên Ưng! !
"Bích Nghi chính là bạn trai tôi! !" Âm thanh này tất nhiên là không chịu thua mà nói cho qua, nhận lấy một màn cười ầm ỉ của cả hội trường.
"Cô thế nhưng lại đáng thương đến mức không phân biệt đâu là đàn ông rồi hả ? ? Cô không phải là có bạn trai sao? Chẳng lẽ bởi vì quá xấu nên không dám dẫn đến? Hay là bởi vì hắn căn bản cũng không thích cô à? ?"
Nghe các nữ sinh kia vũ nhục cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngô Hiểu Dao đỏ lên: "Tôi thật sự có bạn trai!" Hơn nữa ở trong lòng của cô, anh là người đàn ông ưu tú nhất trên thế giới! ! !
"Ha ha ha ha ha." Trong nháy mắt lời giải thích của cô đã làm toàn trường cười ầm lên. . . . . .
"Đúng đúng, cô có bạn trai, chỉ là quá xấu có đúng hay không? ? ?"
Không phải! Thật không phải! Dạ Thiên Ưng rất tuấn tú, rất tuấn tú! ! Cô có thể dễ dàng tha thứ cho bọn họ vũ nhục mình, nhưng là tuyệt đối không dễ dàng tha thứ họ vũ nhục Dạ Thiên Ưng!
Ngô Hiểu Dao nắm chặt quả đấm nhỏ, chân mày nhíu lại thật chặt, tức giận nói không ra được nửa câu.
Đang lúc này. . . . . .
"A