Nháy mắt trong phòng tối sầm, chỉ có chút ánh sáng thấm qua bức màn.
“ Cậu không phải đã nói ngày mai mới trở về sao?” Cố Tinh Trầm nâng eo cô, ghé sát vào chính mình.
“ Hiện tại đã là ngày mai, chồng ngoan.”
Vội vàng, khát vọng muốn bọn họ được ở bên nhau.
Hứa Anh tách chân ra, ngồi trên người cậu, cởi áo sơ mi. Đêm nay Cố Tinh Trầm nhiệt tình dị thường, sức lực lớn hơn rất nhiều, thật mạnh ôm cô.
Tiếng hít thở hỗn loạn lại rách nát. Cùng tiếng nói chuyện với nhau.
Cố Tinh Trầm thật sự cầm thú. Cậu tựa hồ như ngựa quen đường cũ.
“ Hai ngày hôm nay có nhớ tớ không?” Cậu hỏi.
“ Nhớ chứ, nhớ muốn chết, chồng ngoan.”
“ Nhớ bao nhiêu lần?”
Hứa Anh thật sự chịu không nổi thanh âm lúc này của Cố Tinh Trầm, tiếng nói thanh lãnh như vậy, lại có loại hơi thở tình tố hỗn loạn nồng nhiệt, giống như lửa cùng với băng, chạm vào điểm mấu chốt của nhân tâm, câu dẫn vô cùng.
Hứa Anh nằm, ôm cổ cậu bên tai thấp giọng nói: “ Vậy phải xem cậu….. Nhiệt tình bao nhiêu!”
Cuối cùng nhận lại chính là cô phải ăn đau.
Hứa Anh ngay lập tức liền hối hận.
Hô hấp thiếu niên rối loạn, phát sợ.
Cố Tinh Trầm nhớ tới video của cô, xinh đẹp nóng bỏng như vậy, bại lộ trước mắt bao người, cậu thật sự chỉ muốn…… Tuyên thệ chủ quyền.
“ Anh trai ngoan ngoãn.”
“ Cậu.”
“ Cậu văn nhã lại chút đi!”
“ Này Cố Tinh Trầm cậu văn nhã lại một chút cho tớ!!!!”
“ Ôi đừng đừng đừng, cậu cắn tớ đau đấy!”
Sau đó là chút âm thanh khóc nức nở đứt quãng.
---
“ Tốt hơn chưa?”
Cố Tinh Trầm đem sữa bò hâm nóng đặt ở đầu giường Hứa Anh, Hứa Anh trừng cậu, mặt đầy oán khí.
Đôi mắt cô mọc hạch mới cảm thấy Cố Tinh Trầm ẻo lả đúng không?
Cậu ẻo lả ở chỗ nào? Căn bản là tên dã thú giả dạng văn nhã.
Cậu đã từng đáp ứng, sẽ không làm cái kia, nhưng mà… Cậu chỉ hôn lên, thân thiết lên, đã muốn mạng người. Giọng nói của cô nghẹn lại.
Hứa Anh giận chó đánh mèo ly sữa bò, liếc mắt nhìn ly sữa tỏa khói ấm áp xem thường.
“ Tớ không muốn uống cái này!”
Cố Tinh Trầm nhìn cô một chút, sau đó lại đem cái ly cầm : “ Vậy tớ xuống lầu chỗ bán đồ uống đổi lại. Cậu muốn uống cái gì?”
Hứa Anh nâng đôi mắt nhìn Cố Tinh Trầm: “ Cái nào cũng không muốn uống!”
Ngón tay cậu đem sữa bò đẩy sang chỗ cô: “ Vừa mới mệt như vậy, mau uống đi, tốt cho thân thể.”
Hứa Anh ngồi đầu giường, đấm gối đầu phát giận: “ Tớ đã nói không được hôn! Sao cậu lại không nghe.”
“ …….” Cố Tinh Trầm ngồi xuống giường, nhìn cô trong chốc lát: “ Hiện tại còn khó chịu sao?”
“ Khó chịu muốn chết!” Hứa Anh trừng cậu: “ Cố Tinh Trầm cậu là dã thú phải không? Nếu không phải tớ phản kháng một chút, có phải cậu muốn làm thêm chuyện gì hay không?”
Mặt thiếu niên có chút mê mang cùng áy náy: “ Thật xin lỗi.”
“ Tớ không muốn uống sữa bò!” Cô đẩy thật mạnh ra, sữa bò hơi sánh ra ngoài.
“ Vậy……… Để tớ đổi cho cậu chén nước.” Cố Tinh Trầm rũ xuống con ngươi, dùng khăn giấy lau vết sữa, sau đó yên lặng đi đổi một ly nước lọc, đặt ở đầu giường.
Ở dưới ánh đèn con ngươi của cậu thật đen, ánh mắt Hứa Anh từ trên ly nước di chuyển, tiến tới tròng mắt đen sâu thẳm của Cố Tinh Trầm.
Tim, liền run lên một chút.
Chút xấu tính qua đi, Hứa Anh cũng cảm thấy chính mình gây rối vô cớ.
Cô thuận theo cầm ly nước, ngoan ngoãn uống một ngụm, chuyển tròng mắt nhìn Cố Tinh Trầm.
Một thân cậu trầm tĩnh, thấy cô nghe lời uống nước liền hơi hơi cười.
Tâm Hứa Anh đau lòng, hối hận, buông ly nước, cô duỗi tay cầm mấy ngón tay của cậu: “ Cố Tinh Trầm.”
“ Ừm.”
“ Tính tình tớ rất kém cỏi, có phải không?”
“ Đúng vậy.”
Hứa Anh túng quẫn: “ Tớ hung dữ với cậu, cậu cũng hung dữ với tớ là được? Tớ vừa mới nói cậu như vậy, cậu còn đối với tớ nhân nhượng như thế.”
Hứa Anh ở trên giường quỳ, Cố Tinh Trầm đứng ở mép giường, cô liền vừa quỳ vừa ôm lấy eo thiếu niên, gương mặt cọ lên ngực cậu.
“ Cậu đối với tớ tốt như vậy, sẽ chiều hư tớ.
Cô ngẩng đầu, thấy hầu kết thiếu niên giật giật, lòng bàn tay Cố Tinh Trầm xoa mặt cô, nhàn nhạt cười.
“ Chiều hư thì chiều hư.”
---
Sau khi ôm hôn, bọn họ lại gắn bó ngủ.
Hứa Anh nằm trong khuỷu tay thiếu niên, nương theo ánh sáng vàng nhạt ở đầu giường đánh giá sườn mặt Cố Tinh Trầm.
Hứa Anh chạm vào chóp mũi cậu: “ Cố Tinh Trầm, có đôi khi tớ rất hy vọng cậu hung dữ với tớ một chút. Tớ không tốt như vậy, hay tức giận lung tung sẽ làm thương tổn cậu. Cậu luôn cổ vũ tớ làm xằng làm bậy, tớ sẽ áy náy, sẽ đau lòng….”
Con ngươi Cố Tinh Trầm rũ xuống nhìn người trong lồng ngực, đôi mắt ẩn sau lớp lông mi dày, giống như phượng hoàng không thấy trong bóng đêm: “ Vậy cậu ngoan một chút, nghe lời một chút là được.”
Hứa Anh trắng mắt: “ Tính tình tớ gia trưởng, là học sinh đầy vấn đề tới trường học cũng bó tay, hút thuốc uống rượu đánh nhau đánh bài tớ đều có, cậu cảm thấy tớ có thể ngoan ngoãn nghe lời!?"
Cố Tinh Trầm:……..
Sau đó cô lại cười, ôm lấy cậu: “ Nhưng tớ nhất định phải thích cậu thật nghiêm túc mới được, yêu cậu, bé ngoan.”
Hứa Anh ở trong lồng ngực cậu ngủ, Cố Tinh Trầm lại có chút ngủ không được, nhìn gương mặt Hứa Anh ngủ say, đôi mắt rất sâu.
Cậu cho rằng sẽ không thể yêu Hứa Anh sâu hơn được nữa, nhưng mỗi lần cô cho cậu chút ấm áp, một chút thích, cậu sẽ giống như hút thuốc phiện, càng hút, càng nghiện sâu.
--- Yêu cô thật tốt, yêu tới sôi trào máu, yêu tới tim phải rách nát.
Yêu tới thậm chí muốn giết cô, hoặc là muốn cùng cô sa đọa đến địa ngục, bọn họ cùng nhau tan xương nát thịt, luôn triền miên bên nhau, không thể chia lìa.
A, giống như cậu điên rồi.
Nếu Hứa Anh biết được ý nghĩ của cậu, nhất định sẽ không dám dựa gần bên người cậu như vậy, cô khẳng định sẽ rất sợ.
Cố Tinh Trầm ôm chặt người trong ngực, nỗi lòng hỗn loạn, đồng thời có chút đau.
Khi bọn họ tuổi còn nhỏ, vốn dĩ không nên gần nhau như vậy, không nên thân mật như vậy, cậu vẫn luôn biết.
Bạn gái xinh đẹp hung tàn của cậu, kì thực rất đơn thuần, rất ấu trĩ, căn bản không biết tự bảo vệ chính mình, đối với cậu không hề giữ lại lớp phòng bị.
Cố Tinh Trầm nhìn dấu vết bị cậu lăn lộn trên người Hứa Anh, nhớ tới chính mình luôn dùng tâm cơ thủ đoạn hấp dẫn lực chú ý của cô, giăng đủ cạm bẫy để cô không thể rời đi, có chút cảm giác phạm tội áy náy.
Cậu muốn ở trong thời điểm Hứa Anh còn ngây thơ đơn thuần nhất, trong thời điểm cô chưa thể vỗ cánh bay đi, đem cô chặt chẽ khóa lại bên người.
Tuy rằng có hơi độc ác, nhưng mà……. Cậu không muốn mất đi ánh sáng cùng hy vọng.
Cố Tinh Trầm từ phía sau ôm lấy Hứa Anh.
“ Chúng ta vẫn luôn ở bên nhau, cho tới khi lớn lên, cho tới thật lâu thật lâu.”
“ Hứa Anh, tớ sẽ đem tất cả những gì tớ có cho cậu.”
“ Được không.”
---
Sáng sớm.
Hứa yêu tinh muốn thực hiện lời hứa của cô --- Ở bên cạnh Cố Tinh Trầm cả ngày.
Thiếu niên đã sớm sắp xếp xong đồ đạc của hai người, tay chống tường dựa nghiêng, chờ Hứa Anh cọ tới cọ lui trang điểm.
Từ nhỏ Hứa Anh đã yêu cái đẹp, yêu thời thượng, là một bông hoa hồ điệp trương dương.
Cô lại thử từng bộ quần áo, hỏi ý kiến Cố Tinh Trầm.
“ Cái này thế nào?”
“ Không được.”
“ Sao vậy.”
“ Qúa hở.”
“……… Phải không.”
Hứa Anh cầm một chiếc trong rương hành lý, vui vẻ phấn chấn chờ khích lệ: “ Vậy cái này thì sao?”
Thiếu niên ngưng mi, lắc đầu.
Hứa Anh: “ Lại không được??”
“……. Đúng vậy, cái này còn hở hơn.”
Hứa Anh: “…. Không thể nào.”
Cứ như vậy tuần hoàn nhiều lần, những cái váy Hứa Anh thích đều bị nói không, cuối cùng hai người đều có chút tức giận.
Cố Tinh Trầm lạnh như băng nhìn cô: “ Hứa Anh, cậu mua mấy cái quần áo này ở đâu vậy, cậu mặc như vậy ra ngoài để câu dẫn ai?”
Hứa Anh cũng tức giận muốn chết, mắng to cậu cổ hủ, lập tức định mang quần áo toàn bộ vứt vào thùng rác.
Kết quả bị Cố Tinh Trầm kéo lại tay, Hứa Anh nổi giận đùng đùng: “ Buông tay, không phải cậu nói vừa lộ vừa tục sao, để tớ ném đi!”
“ Tiêu tiền mua rồi còn ném làm gì.” Cố Tinh Trầm nhướng mi, hôn một cái.
“ Cậu mặc cho tớ xem là được.”
---
Quần áo Hứa Anh đều là như vậy, cuối cùng bị Cố Tinh Trầm khoác thêm một chiếc áo khoác tay dài của cậu, mới cho ra cửa.”
“ Cố Tinh Trầm, tớ khi còn nhỏ cưa cậu thật là sơ sót, tớ không hề phát hiện cậu là người bá đa͙σ thích ăn dấm như vậy?” Đuôi mắt Hứa Anh đầy tức giận, cũng mang chút hương vị vũ mị.
“ Là cậu quá sơ ý, nếu không cậu sẽ phát hiện.” Ở dưới tàu điện ngầm, Cố Tinh Trầm cúi đầu nhìn sách, cậu nâng lên ánh mắt nhìn cô: “ Lúc ấy tớ đã ra điều kiện, chỉ là cậu không cẩn thận nghe mà thôi.”
Năm đó trên nền tuyết, nam sinh nhỏ mắt đen như mực: “ Nhưng tôi có một điều kiện, tôi làm bạn trai cậu, cậu về sau không được cùng các nam sinh khác đi gần quá, cũng không được giống như vừa rồi mà hôn bọn họ, cũng không cho bắt tay……”
Hứa Anh hồi tưởng lại một chút, lúc ấy cô không phải là không nghe thấy, chỉ là…… Không để trong lòng mà thôi.
Đứa trẻ không tâm không phổi, lại phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Hứa Anh là người không chịu được an tĩnh, lôi kéo Cố Tinh Trầm tới công viên trò chơi. Cô liền sung sức lên.
Đối với thiếu nữ nhà giàu thổ hào được quản giáo lỏng lẻo, vẫn luôn trải qua những ngày như vậy.
Cố Tinh Trầm đối với hết thảy của Hứa Anh đều không xa lạ, cô có bao nhiêu nghịch ngợm, có bao nhiêu hư, có bao nhiêu xa xỉ lãng phí, cậu đều biết, hơn nữa tập mãi đã thành thói quen.
Chỉ cần không phải những gì cậu mua, cô liền tiêu tiền như nước chảy, quả thực là phá sản không biên giới.
Cố Tinh Trầm thoạt nhìn lịch sự văn nhã, lá gan lại rất lớn, chơi cái gì cũng bình tĩnh, nhưng Hứa Anh lại sợ tới mức thét chói tai, còn khóc ô ô, ồn ào tới đau não cậu.
Cậu trong chốc lát để cô an tĩnh một chút, trong chốc lát lại dỗ dành đừng khóc đừng sợ, du khách bên cạnh thấy, đều cảm thấy cậu con trai này lớn lên đẹp trai không nói, tính tình còn tốt như vậy, dọc đường đi có rất nhiều người muốn đến gần Cố Tinh Trầm.
Chạng vạng, hai người từ công viên trò chơi đi ra, giọng nói Hứa Anh đều hơi nghẹn.
Cô nói chân cô mềm, ăn vạ không đi, Cố Tinh Trầm đành ngồi xổm xuống, đưa lưng cho cô.
“ Lên đi, tớ cõng cậu.”
Hứa Anh vui vẻ, lập tức cởi giày, cầm trong tay, nhảy lên ôm cổ cậu: “ Cố Tinh Trầm, tớ yêu nhất là cậu! Từ nhỏ cậu đã rất tốt với tớ!”
Vừa lên lưng thiếu niên, mép tóc sạch sẽ chỉnh tề, lỗ tai cùng gương mặt làn da đều trắng nõn, còn có những sợi tóc rất nhỏ, thoạt nhìn rất anh tuấn.
Trong lòng Hứa Anh hơi ngứa, liền cắn mặt cậu.
“ Đừng nghịch, Hứa Anh.”
“ Tớ cứ nghịch!”
Cố Tinh Trầm một bên tức giận, một bên lại thấy ngọt ngào.
Hứa Anh ở trên lưng cậu sức sống bắn ra bốn phía cười đùa không để yên, làm cho cậu cũng cười ra tiếng.
“ Ha ha, được rồi, đừng nhúc nhích, tớ bị câu đùa chết mất Hứa Anh.”
Hứa Anh ôm cổ thiếu niên, hôn gương mặt cậu: “ Chơi với cậu một ngày, cuối cùng cậu cũng cười ra tiếng rồi bé ngoan! Về sau mỗi ngày đều phải cười như vậy được không?”
Cô lại tủm tỉm nói:
“ Sau này mỗi ngày cậu đều phải vui vẻ như vậy!”
---
Đèn bàn được mở lên, ly nước đầy một nửa, giống như chỉ là cốc nước thủy tinh trong suốt, nháy mắt rơi xuống một viên con nhộng.
Mèo nhỏ ŧıểυ Anh bị bỏ mặc cả ngày kêu meo meo, ở bên chân Cố Tinh Trầm đảo quanh.
Cố Tinh Trầm vừa mới tắm xong, tóc ngắn ẩm ướt, làn da rất trắng, cậu mở ra nhật kí nhìn một tờ, sau đó lại tiếp tục viết, bởi vì tâm tình rất tốt, cho nên chữ viết thực tùy ý, ngòi bút dừng trên giấy viết sàn sạt hoạt động.
A
Miệng cô ấy còn sẽ biết dỗ dành
Cũng …… Sẽ biết liếʍ
Được cô ấy yêu thật vui vẻ
Muốn trầm luân vào
Ồ, không tốt
Đến hai chữ “ Không tốt”, cậu vừa cười vừa viết xuống. Sau đó, vào hộp thư điện thoại, những dãy số xa lạ lung tung tin nhắn, cậu gần như xóa hết.
Sau đó vào thời điểm cuối cùng, cậu lại trả lời.
< Tôi không đi, muốn thế nào thì tùy.>
---
Thời điểm cuối kì, trừ bỏ biệt đội xấu xa cả lớp bảy đều bận rộn học tập. Lập tức ngồi ở phòng học năm ba sẽ là bọn họ, áp lực cũng tới.
Buổi trưa cuối cùng của kì thi cuối kì, Hứa Anh đã lâu không cùng mấy người Trần Tinh Phàm ăn cơm, liền hẹn ở bên ngoài trường học ăn một bữa.
Hứa Anh còn chưa tới, Trần Tinh Phàm ở cổng trường chờ, thấy một chiếc xe jeep biển A dừng ở cửa sau trường học, người xuống là một người đàn ông trẻ tuổi. Cao cao lớn lớn.
Cô liền muốn chạy qua xem đến tột cùng là ai, Hứa Anh liền đã tới.
“ Nhìn gì vậy. Đi thôi. Nóng chết mất!”
“ Ừ.” Trần Tinh Phàm mói thu hồi ánh mắt từ trên người đàn ông cùng chiếc xe kia. “ Biển A, biển số rất đặc biệt.”
“ Cái gì?”
“ Tớ nói ở cổng trường vừa nhìn thấy một nhân vật.”
Hứa Anh theo hướng Trần Tinh Phàm chỉ nhìn lại, người nọ đã trở lại trong xe, đem xe lái vào cổng trường, hướng tới bãi đỗ xe.
Biệt đội xấu xa đi tới quán ăn quen, lại ở tiệm trà sữa ngồi một lát cho mát mẻ. Gần đây trời rất nóng, tới gần 35 độ.
Lấy ống hút trong cốc cà phê hòa tan khuấy khuấy, ngừng lại, Trần Tinh Phàm nhìn chằm chằm Hứa Anh hai giây: “ ŧıểυ Anh, cậu mỗi ngày đều ở bên Cố Tinh Trầm không chán sao? Dạo này thật ít cùng chúng tớ đi chơi.”
Hứa Anh hút ly nước, là Sprite dâu tây cùng với đá và chanh, mở mắt nhìn Trần Tinh Phàm một cái: “ Phải không? Đương nhiên là không có, tớ cũng không phải là người thấy sắc quên nghĩa.”
Cô nghiêng đầu cười lấy lòng, tà khí vũ mị không chịu nổi: “ Đàn ông chỉ như quần áo, bạn bè lại như tay chân .”
Tống ŧıểυ Chi bổ đao nói một câu: “ Cho dù thiếu tay thiếu chân vẫn phải mặc quần áo, có thể thấy được quần áo mới là quan trọng nhất.”
Làm tới mọi người đều cười xem thường.
Hứa Anh lại suy nghĩ một sự kiện khác, gần đây cô thấy Cố Tinh Trầm cùng một nữ sinh lớp mười hai đi lại rất gần, cũng không phải cô không tin cậu, chỉ là cảm thấy quan hệ giữa hai người họ có chút vi diệu, lại còn để lại số điện thoại lẫn nhau.
Cũng không phải là chính mình có vấn đề hay không, cô luôn có điểm lo được lo mất.
Thấy Hứa Anh thở dài, khuỷu tay Trần Tinh Phàm thọc thọc: “ Này, sao vậy?”
“ Tớ đang nghĩ rằng bé trai nhà mình có phải xuất quỹ* hay không.”
__
* nɠɵạı tình
__
Trần Tinh Phàm trợn trắng mắt: “ Vô phương cứu chữa rồi! ŧıểυ Anh, cậu đã bị Cố Tinh Trầm cho ăn bùa mê thuốc lú rồi. Cậu nhìn xem hiện tại đầu óc của cậu đều là cậu ta, trước kia cậu không như vậy.”
Hứa Anh đang muốn nói chuyện, Kim Vũ lạnh như băng mở miệng: “ Chỉ với chỉ số thông minh này của cậu, đương nhiên sẽ có ngày bị chơi chết! Sớm muộn gì cũng chết trong tay Cố Tinh Trầm.”
Hứa Anh ngưng mi, ngực không nghẹn lại, cầm ly nước hắt qua. Kim Vũ chỉ kịp nhắm mắt, tóc đều rớt đầy bọt nước.
“ Cậu mẹ nó đầu óc có bệnh hả?! Tớ yêu đương có liên quan gì đến cậu mà suốt ngày âm dương quái khí? Nhịn đã lâu lắm rồi!”
Trần Tinh Phàm trợn mắt há hốc mồm không phản ứng nổi, Hứa Anh đùng đùng đạp cửa đi ra ngoài.
Kim Vũ lau mặt một phen, nước dính đầy tóc, ngũ quan lại càng thêm anh tuấn góc cạnh, cậu chửi nhỏ một câu thô tục, Trần Tinh Phàm cùng Giang Hoàn "này" một tiếng, cậu cũng mặc kệ, đẩy cửa đuổi theo.
“ Hứa Anh! Cậu đứng lại đó cho tớ!”
Hứa Anh sao có thể nghe lời, Kim Vũ bước mấy bước to đuổi theo túm lấy cánh tay cô giữ chặt, hai người đều thở hồng hộc, Hứa Anh trừng mắt , sắc mặt Kim Vũ cũng khó coi.
“ Đồ ngu ngốc này thật làm người khác sốt ruột! Cậu bị Cố Tinh Trầm chơi còn không biết!”
“ Thằng ngu này cậu thích tớ thì nói thẳng ra, âm dương quái khí cả ngày uốn đầu lưỡi, cậu có phải đàn ông hay không?”
Kim Vũ ngay lập tức sửng sốt, đến chính cậu bây giờ cũng không rõ ràng được tâm tình của mình, cảm tình đó còn chưa được sắp xếp lại xem nên làm gì bây giờ, đã bị đối phương chọc qua lớp tường giấy cười lạnh, không khỏi cảm thấy chật vật, máu tươi đầm đìa.
Làm bạn bè tốt lâu như vậy, xem Hứa Anh ngược nam vô số, nhưng đây là lần đầu tiên Kim Vũ tự mình cảm nhận được sự vô tình quá đáng của bông hoa anh túc này.
Cái gì gọi là, vừa yêu lại vừa hận!
“ Hứa Anh, cậu tưởng Cố Tinh Trầm đơn giản vậy sao? Mỗi ngày cậu ta đều rắp tâm tính kế cậu, cậu không phát hiện cậu đang chậm rãi thay đổi hay sao?”
“ Cậu ta muốn chặt đi chân của cậu, cậu ta muốn buộc cậu lại, cậu ta muốn giết cậu đấy!”