Sau khi kết thúc tiết tự học sáng sớm, biệt đội xấu xa mới bắt đầu tới phòng học, Trần Tinh Phàm đi đầu, Giang Hoàn, Kim Vũ đi theo sau một khoảng cách.
Ngồi xuống một loạt bàn cuối cùng, Tống ŧıểυ Chi đang cúi đầu xuống gầm bàn tô lại son môi qua chiếc gương, Hứa Anh ghé vào trên bàn ngủ, mái tóc dài tán trên bàn, sợi tóc đen nhánh tản ra như thác nước.
Trần Tinh Phàm đẩy Hứa Anh một chút: “ Ồ, mỹ nữ còn tới sớm hơn chúng ta cơ à?”
Hứa Anh chống tay, mở đôi mắt ngó Trần Tinh Phàm, mệt rã rời, vẫy vẫy tay coi như chào hỏi, lại ngủ tiếp.
Trần Tinh Phàm sờ sờ trán cô: “ Không thoải mái à? Tinh thần không tốt sao?”
Hứa Anh lười nhác chụp lấy bàn tay cô: “ Đừng động đậy,…. Để tớ ngủ một chút…….”
Giang Hoàn ở vị trí ngồi xuống, Kim Vũ đi cuối cùng, cậu đứng ở bên cạnh Hứa Anh ngừng một chút, tay đút túi quần, ánh mắt hướng vào khe hở trên cổ áo Hứa Anh, có một vệt đỏ, mày liền nhăn lại:
“ Không biết xấu hổ!”
Hứa Anh trong nháy mắt trợn mắt, nhìn Kim Vũ đi qua bên cạnh, ngồi dậy nói một câu: “ Đồ điên!”
Kim Vũ nghe thấy cũng trừng mắt lại.
Trần Tinh Phàm kẹp ở giữa có chút không hiểu: “ Hai cậu làm sao vậy, không phải là chiến hữu trên một chiếc thuyền sao.”
“ Ai muốn cùng tên đần này ở trên cùng một chiếc thuyền!”
Hứa Anh tức giận, vừa nói xong, Cố Tinh Trầm liền từ cửa sau phòng học tiến vào, sắc mặt cô lập tức thay đổi như lật sách, biến thành ŧıểυ khả ái mỉm cười, làm cho Kim Vũ trợn trắng mắt tức giận cúi đầu nghe nhạc chính mình, bộ dạng mắt không thấy tâm không phiền.
Ánh mắt Hứa Anh còn có chút tình yêu nồng nhiệt nóng bỏng, Cố Tinh Trầm nhận ánh mắt của cô, đôi mắt thiếu niên rất đen, có loại hương vị trầm tĩnh, rất khép kín rụt rè.
Cậu rũ mắt, đem ly sữa bò đã được hâm nóng đặt trên bàn cô, thời điểm thu lại tay, không dấu vết gom lại cổ áo Hứa Anh, che lại vết hồng hồng kia, sau đó lại trở về vị trí chính mình.
Hứa Anh cầm ly sữa, để tới gần gương mặt liền thấy có hơi ấm áp truyền tới. Cô cười một chút, thấy làn da cổ sạch sẽ của Cố Tinh Trầm, có vết móng tay cô lưu lại.
Tiếng chuông reo, giáo viên vật lý từ trên bục giảng viết xuống tiêu đề của tiết học, xoay người nói: “ Các bạn học, hôm nay chúng ta sẽ tiến vào đại chương cuối cùng của học kỳ --- Từ trường. Mời mở tới trang 80.” Giáo viên dừng lại, ấp ủ chút cảm xúc: “ Ở năm 1731, một thương nhân người Anh……..”
Ở dưới lớp học có thể nghe được một mảnh âm thanh sàn sạt sách vở, Hứa Anh tùy tiện đối phó mở sách, chống cằm nhìn chằm chằm bả vai cùng cổ áo sơ mi sạch sẽ của Cố Tinh Trầm, cười meo meo, sau đó móc di động ra, ở trên giao diện WeChat ấn vài cái.
Di động trong túi quần hơi rung, ngòi bút trên giấy của Cố Tinh Trầm dừng lại, cũng không quan tâm.
Sau đó qua hai phút, di động lại rung thêm vài lần, Cố Tinh Trầm đến dừng cũng không dừng lại nữa, nghiêm túc nhìn sách, không để ý tới.
Kết quả là, ghế dựa bị đạp một cái--- “ Kẽo kẹt.”
Giáo viên vật lý đang viết bảng, hoảng sợ làm rơi phấn. Nổi giận đùng đùng quay đầu lại, rồi lại không tìm được ngọn nguồn của tiếng ồn, đỡ đỡ mắt kính răn dạy: “ Học kỳ này qua đi là các em đã lên năm ba rồi! Có vài bạn học còn không học tập thật tốt, làm việc riêng loạn xạ! Học không tốt các em làm sao thi đại học được!”
Sau đó học sinh bên cạnh Cố Tinh Trầm quay lại nhìn cậu, nói thầm: Thầy ơi, thầy lo lắng thừa rồi…….
Cố Tinh Trầm nghe thấy được nữ sinh sau lưng đè thấp tiếng cười thỏa mãn.
Đạp được một cái phát tiết, Hứa Anh an tĩnh lại, tinh thần cô không tốt, ngủ cả một buổi sáng, đến giờ nghỉ giữa giờ, Cố Tinh Trầm lấy di động click WeChat Hứa Anh gửi cho cậu trong tiết học.
< Tối hôm qua cậu>
< Cắn tớ đau quá ( khóc)>
Sau đó lại là cụm tin nhắn thứ hai.
< Mau dỗ dành tớ>
< !!>
Cụm thứ ba.
< …… Tớ tức giận, đếm từ một đến ba tớ sẽ đá cậu nhé!>
< Một!>
< Hai!>
< Ba!>
Sau đó cuối cùng là đá xong rồi lại nhắn tiếp.
< Xứng đáng!! ( lè lưỡi)>
Ngón tay ở trên tin nhắn WeChat dừng lại, Cố Tinh Trầm cười một chút.
--- Thật là hư.
--------
12:35, đám đông tập trung ở nhà ăn thứ hai trường học đã tan đi gần hết.
Cố Tinh Trầm đi trước, Hứa Anh ôm cánh tay cầm di động gõ gõ, chậm rì rì đi theo sau.
“ Được rồi được rồi, tớ phải ở trường học ăn cơm , hầu hạ bạn trai của mình chứ, các cậu thích ăn gì thì ăn, không cần chờ.” Hứa Anh nói chuyện uyển chuyển, đặc biệt vui vẻ, lại nghe được chút tự cao.
“ Không nói nữa bạn học Phàm, rất vội đây. Đúng rồi, bảo thằng điên Kim Vũ kia nếu biết sai rồi thì mau mua trà sữa tạ lỗi!”
“ Tớ không quan tâm cậu ta tỏ ra lạnh lùng cool ngầu gì hết, cmn đừng ở trước mặt chị đây giả bộ nữa!”
“ Chịu không nổi rồi……”
Cố Tinh Trầm ở đằng trước mơ hồ nghe thấy, hơi nhíu mày, chờ Hứa Anh treo xong điện thoại, bọn họ ngồi ở góc nhà ăn bàn ghế trống, cậu mới cau mày nói: “ Sau này ít nói lời thô tục đi.”
Hứa Anh lập tức cắn môi, đôi mắt to long lanh đầy nước chớp chớp: “ Được rồi. Bạn trai nói gì tớ cũng đều nghe hết.”
Tính tình Hứa Anh phản nghịch, nhưng thời điểm muốn nịnh nọt người khác lại rất ra dáng.
Không ai đánh vào gương mặt tươi cười, Cố Tinh Trầm lạnh như băng nhìm chằm chằm cô một cái, biết cô chỉ nói cho có lệ, tức nghẹn ở ngực, sau đó lại thấy trên cổ nữ sinh có chút dấu vết màu hồng, trong lòng mới mềm xuống.
Yên lặng rũ mắt, Cố Tinh Trầm gỡ xuống cặp sách trên vai Hứa Anh, đặt trên ghế: “ Chờ tớ, tớ đi mua cơm.”
“ Ừm ừm.”
Hứa Anh một bên chờ cơm, một bên bắt chéo chân, rút tai nghe nghe âm nhạc do một người bạn quen hôm thi đấu giới thiệu. Cô cùng Cố Tinh Trầm trước kia khi ở bên nhau, đều là như vậy.
Cô có tiền, nhưng Cố Tinh Trầm không bao giờ để cô tiêu, hai người ở bên nhau đều là Cố Tinh Trầm sắp xếp.
Hứa Anh cũng không chọn gì, cậu mua gì cô ăn đó, ăn ngon thì ăn nhiều một chút, ăn không ngon thì ăn ít đi, sau đó lại oán giận nói cậu mua không đúng, cậu nghe thấy phiền không cho cô nói nữa, sau đó cô sẽ không nghe lời, cuối cùng thiếu niên tức giận đến mặt đỏ lên, cô thì ở bên cạnh ha ha cười.
Cố Tinh Trầm rất biết chăm sóc người khác, nếu nghiêm túc nói, cô cũng coi như được cậu “ Nuôi” lớn.
Cố Tinh Trầm rất mau trở lại, đem đồ ăn hai người dọn xong, mới đẩy sang.
Hứa Anh ăn hai miếng liền dừng lại, chống cằm nhìn lén cậu ăn cơm. Cô rất thích nhìn Cố Tinh Trầm ăn cơm, đặc biệt văn nhã.
“ Cố Tinh Trầm, trừ bỏ thời điểm cậu đem môi dán lên người tớ, thời gian khác chính xác là chính nhân quân tử đấy.”
Chiếc đũa hơi run lên, ánh mắt Cố Tinh Trầm giật giật, không nhìn cô, tiếp tục gắp đồ ăn, dùng tiếng nói trầm thấp nói: “ Ăn không được nói, chuyên tâm một chút.”
Hứa Anh dùng chiếc đũa chọc cơm, nhìn cậu: “ Ồ? Bạn trai mình cũng biết thẹn thùng cơ đấy ~”
Cố Tinh Trầm không để ý tới, Hứa Anh có chút mất mặt, nhưng an tĩnh không được bao lâu lại nghiêng đầu thò tới, thần bí cười hì hì: “ Này Cố Tinh Trầm, có phải cậu chưa từng, xem qua loại phim đó bao giờ?”
Mặt thiếu niên đỏ một chút, lạnh như băng nhìn cô một cái, rũ mắt, ăn cơm của mình. Chỉ là động tác không vân đạm phong khinh như vừa rồi nữa.
Hứa Anh tiếp tục: “ Tớ cảm thấy kĩ thuật hôn của cậu không tốt cho lắm.” Đôi tay cô chống cằm, làm như có thật: “ Hôm nay trên người tớ rất đau, cổ, ngực, sống lưng…… Chỗ nào cũng đau. Cậu thích cắn tớ như vậy sao, giống như chó vậy…..”
Đôi mắt Cố Tinh Trầm nâng lên, Hứa Anh vô tội mà chớp mắt, oán giận: “ Kĩ năng kém như thế! Cậu cần phải xem nhiều sách học nhiều vào, không phải cậu là học bá sao…….”
Nói trắng ra làm cho thiếu niên xấu hổ.
“ …… Thật xin lỗi.”
Cố Tinh Trầm rũ đôi mắt, mí mắt trắng nõn, hai đuôi lông mi chỉnh tề đen như mực, tiếng nói vừa thấp vừa nhẹ,
“ Tớ sẽ học.”
Khóe miệng Hứa Anh cong cong, thật vất vả mới nhịn được cười.
--- Cố Tinh Trầm khi nghiêm túc.
--- Trêu đùa cũng thật thú vị!
---
Cách thời gian vào học chỉ còn một giờ, Hứa Anh cùng Cố Tinh Trầm ở bên cạnh rừng trúc đi dạo. Bên đó người tương đối ít. Nội quy Bát Trung không thoáng bằng trung học 92, Cố Tinh Trầm hiện tại còn là người của hội học sinh, nếu như bị người khác phát hiện yêu sớm, Hứa Anh thì chẳng sao, ngàn đời xấu xa, nhưng Cố Tinh Trầm sẽ có nhiều phiền toái.
Hai người một trước một sau đi, Cố Tinh Trầm không nói lời nào, Hứa Anh nghịch di dộng, nghe nhạc, ngắm phong cảnh, thỉnh thoảng lại trêu cậu một chút.
Độ ẩm phương Bắc vào mùa hạ so với mùa đông cao hơn nhiều. Gió ôn nhuận có chút hương vị trúc diệp, Hứa Anh ngửi, hoảng hốt có loại cảm giác như trở lại những ngày ở thành phố N.
Hiện tại lại cùng Cố Tinh Trầm bên nhau, giống như quay trở về những ngày trước, nhưng, lại giống như, không giống những ngày trước.
Cô trước kia cùng Cố Tinh Trầm ở bên nhau quá lâu, sẽ không kiên nhẫn, nhưng hiện tại, loại mất kiên nhẫn này dường như biến mất, tuy rằng ngẫu nhiên cũng sẽ nhàm chán --- Cố Tinh Trầm không thích nói chuyện, lời nói của cô lại tương đối nhiều, ngẫu nhiên tự hát tự nghe cũng thấy chán.
Cái này không thể trách cô phải không?
Sau đó rốt cuộc, cô vẫn luôn nguyện ý ở bên Cố Tinh Trầm. Bởi vì, cô thích cậu……
Nhưng thật ra Cố Tinh Trầm, hiện tại hình như cậu không còn dính cô như trước nữa. Thường xuyên như gần như xa, giống như rất thích cô, lại giống như cũng không quá thích, khiến cho cô có đôi khi rất lo lắng! Lo được lo mất.
Trước kia hẹn hò, nhất định Cố Tinh Trầm sẽ tới sớm, hơn nữa đối với cô thiên y bách thuận, chỉ chỗ nào đánh chỗ đó, tuy rằng có đôi khi cậu cũng phát giận, rất lạnh lùng rất hung ác, nhưng cuối cùng đều sẽ không dám cùng cô chia tay. Giống như một con cún lớn rất trung thành, luôn vây quanh cô nhảy nhót không ngừng.
Nhưng hiện tại Cố Tinh Trầm không như vậy, cậu giống như có rất nhiều việc bận rộn, còn có một chút đồ vật thần thần bí bí cô không hiểu.
Hơn nữa, bên người cậu có nhiều nữ sinh theo đuổi, có đôi khi, cậu còn cùng các cô ấy nói chuyện rất gần…..
Giống như hôm trước, cô còn gặp được cậu giảng bài cho một nữ sinh cả một tiết, còn để lại số điện thoại cho nhau.
Mẹ nó.
Cố Tinh Trầm cùng trước kia thật khác biệt, trước kia đơn thuần bao nhiêu, hiện tại lại thâm trầm bấy nhiêu, nắm lấy không được--- Lạnh hơn rất nhiều.
Hứa Anh miên man suy nghĩ, rất không vui, nhưng tâm tình thiếu niên lại rất tốt.
Gió nhẹ thổi qua da thịt, hơi mang hơi nóng, Cố Tinh Trầm nghĩ tới khoảng thời gian quay lại với Hứa Anh mấy ngày nay, vui sướиɠ ẩn dưới đáy lòng bấy lâu mới được trồi dậy, cậu đứng ở đầu gió hạ, đột nhiên quay đầu lại.
“ Hứa Anh.”
Hứa Anh ngẩng đầu, hơi vén tóc dài bị thổi vướng vào miệng: “ Ừm?”
Cố Tinh Trầm không nói lời nào, Hứa Anh chớp chớp mắt: “ Tớ nghe thấy rồi, mau nói đi.”
Cố Tinh Trầm dùng đôi mắt thanh lãnh hơi có chút ý cười nhìn Hứa Anh:
“ Về sau, có phải mỗi lần tớ gọi tên cậu, cậu đều sẽ đáp lại không?”
Cố Tinh Trầm bị mê sảng sao, hay là ngốc? Sao lại có thể mỗi lần kêu cô cô đều ở đó đáp lại! Cô cũng đâu phải Tôn Ngộ Không……
Nhưng không thể ở trong thời điểm lãng mạn phá hư không khí, đây chính là điều kiện cơ bản trong yêu đương.
Vì thế đôi mắt Hứa Anh hơi câu lấy thiếu niên, quyến rũ cười nịnh nọt ---
“ Đương nhiên là sẽ đáp lại.”
“ Tớ yêu nhất là cậu! Bé ngoan.”
---
Ban đêm.
Con mèo ngồi bên cạnh bàn rửa mặt, Cố Tinh Trầm ngồi xuống trước đèn bàn, mở ra sổ nhật ký. Bóng cái bút ở trên tường vẫn luôn loạng choạng, trên giấy nhấn một cái, ngòi bút rơi xuống mấy chữ xinh đẹp.
Tôi nghĩ, tôi có thể giữ cô ấy lại
Thế giới này, hình như cũng không đáng ghét như vậy?
Tồn tại, cũng khá tốt.
Sau khi viết xong, ở dòng cuối cùng, dùng chữ viết thanh tú hữu lực viết xuống một hàng:
Tớ cũng yêu nhất là cậu
Bông hoa anh túc của tớ.
Khép lại notebook, thiếu niên đem nó khóa vào trong tủ đầu giường. Bên trong có một khẩu súng ngắn 54, cùng vài bình thuốc, đều là những đồ vật xấu xa nhất của cậu, tuyệt đối không thể cho bất luận ai thấy.
Ai mà tin được, Cố Tinh Trầm học sinh ba tốt trong miệng người khác, Cố Tinh Trầm tuấn tú lịch sự, kỳ thực bên trong con người đã hư thối tới không thể chấp nhận nổi.
Cố Tinh Trầm viết quyển nhật ký thật dày, là tâm tư không ai có thể biết, để vào bên trong, khóa kỹ.
Sau đó, di động trên bàn ong ong đứt quãng, có người gửi tin nhắn.
Là một dãy số xa lạ.
Trên màn hình, có một tin nhắn gửi tới, đẩy lên.
< Nghe nói thành tích của cậu rất tốt>
< Muốn ra nước ngoài không?>
< Tôi cho cậu tiền>
< Hoặc là đi di dân cũng được>
Sau đó an tĩnh một chút, giống như đang biên tập lại những tin nhắn tiếp theo, cuối cùng gửi tới.
< Xin cậu có lòng tốt một chút, vĩnh viễn biến mất được không? Đừng quấy rầy sinh hoạt yên ổn của chúng tôi nữa.>
Học sinh năm ba bắt đầu nghênh đón kỳ thi đại học, lớp bảy năm hai cũng ngửi được một chút áp lực sắp sửa dừng trên người mình.
Đại bộ phận học sinh đều bắt đầu cần mẫn lên, chuẩn bị cho thi cuối kỳ.
Bất quá, những biến hóa này không bao gồm Hứa Anh, cũng không bao gồm Cố Tinh Trầm. Hứa Anh quen làm học tra, chẳng sao cả, Cố Tinh Trầm quen làm học bá, hết thảy đều dựa theo thói quen học tập hàng ngày sắp xếp, cũng không có gì khác biệt.
Ngày mùng bảy, tám, chín tháng sáu là ba ngày thi đại học, toàn trường được nghỉ.
Ba ngày này Cố Tinh Trầm cũng không biết làm gì, việc duy nhất chính là đọc sách học tập, hoặc là nói, người sắp xếp ba ngày này đều là Hứa Anh, cậu chờ cô tìm cậu.
Hứa Anh đã nói trước rằng ba ngày đều sẽ muốn bên cậu, dính như nhớp, nhưng trên thực tế ngay ngày đầu tiên đã nuốt lời --- Cô đi theo bạn bè đến thành phố bên cạnh tham gia một lễ hội âm nhạc, trở thành khách quý góp lời ca.
Bạn bè Hứa Anh thật sự quá nhiều, lần này cùng nhau chơi chính là những người quen biết khi tham gia sự kiện âm nhạc kia. Cố Tinh Trầm nhìn ra được cô rất muốn đi, chủ động nói cô hãy cứ đi.
Hứa Anh cho cậu nhìn qua ảnh chụp của sáu người kia, đều là chút người trang điểm kì dị. Nam thì đầu tóc bù xù, ăn mặc quần lôi thôi, nữ trang điểm đậm, nhan sắc rất khoa trương.
Cô hỏi cậu rằng có đẹp không? Lúc ấy cậu nói ảnh chụp giống “ Vỉ pha màu”, kết quả đương nhiên là nhận được một ánh mắt rất xem thường của Hứa Anh, nói cậu thật cổ hủ.
Điểm qua mười hai giờ đêm khuya, chính là ngày thứ ba. Ba ngày nghỉ, chỉ còn một ngày cuối cùng. Trước khi ngủ say Cố Tinh Trầm thu được một ảnh chụp ở hiện trường của Hứa Anh cùng với một đoạn video cô hát trên đài.
Ánh đèn vào ban đêm có hiệu quả sáng lạn hơn hẳn, Hứa Anh mang giày cao gót, quần ngắn đứng trên đài, áo thun croptop chấm hông, giơ tay liền lộ ra một đường eo trắng như tuyết, tóc dài, lông mi cong, môi đỏ như lửa, lại thêm một cặp chân dài lả lướt, gợi cảm, xinh đẹp đến kì cục.
Thính phòng trong video là một mảnh đèn huỳnh quang màu đen hải dương, cô là lóa mắt nhất.
--- Minh tinh.
Cố Tinh Trầm nhìn, trong đầu liền hiện ra hai từ này. Sau đó, ngón tay chậm rãi uốn cong, nắm chặt.
Cậu yên tĩnh xem Hứa Anh hát.
Thật sự rất đẹp.
Trong trường học cả ngày đều chơi đùa náo nhiệt, thiếu nữ non nớt lại bất lương, giống như thay xương đổi thịt, cô ở nơi nào đều chính là tiêu điểm của mọi ánh mắt. Mỗi lần mặt mày lưu chuyển, đều có thể vững vàng bắt lấy ánh mắt của người khác. Cô giống như trời sinh đã thích hợp với loại này.
Video kết thúc, Hứa Anh có phát một đoạn ghi âm.
< Xin lỗi hôm nay tớ không thể trở về>
< Ngủ sớm đi>
< Tắt máy nhé>
< Bé ngoan Tinh Trầm ( hun hun)>
< Ngày mai gặp!>
Xem xong di động, lại tắt đèn đầu giường, Cố Tinh Trầm lâm vào bóng tối.
Đêm đến hoang vu.
Vừa trống rỗng, vừa đen tối.
Cạnh đèn bàn trên bàn học có đặt đồng hồ báo thức, kiểu cũ, cho nên có âm thanh tích tắc, âm thanh tích tắc kia vừa có tiết tấu vừa không gián đoạn, kim đồng hồ chỉ rạng sáng ba giờ hơn một chút.
Lúc này di động trên đầu giường hiện sáng lên, vang.
Trong bóng tối, Cố Tinh Trầm sờ soạng, nhìn điện báo trên màn hình.
---
Cố Tinh Trầm vội vàng khóa kĩ cửa, bước nhanh tới đầu ngõ, thiếu niên ổn trọng khắc chế khó có khi vội vàng như vậy.
Hứa Anh vừa từ trên xe bạn bè xuống.
Trên người cô vẫn đang mặc quần áo trên video, bất quá giày đã đổi thành giày vải bạt, gót trắng lười nhác giẫm lên, lộ ra một đoạn mắt cá chân lả lướt.
Thiếu nữ xinh đẹp tới có chút lóa mắt quá phận.
Hứa Anh từ cửa sổ xe phất tay cùng bạn bè nói lời cảm ơn, xe vừa nổ máy, sau đó liền thấy bên chân có bóng dáng rơi xuống, dừng lại.
Cô ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt.
Thiếu niên đứng ngược sáng, vóc dáng cao cao, thân hình rất đẹp.
Hứa Anh buông túi sách hoa hòe lòe loẹt trên người, để nó rơi xuống đất, đối với thiếu niên cô đơn trong bóng đêm giang hai tay.