"Anh không quên em chứ?"
Tôi nhận ra rằng không chỉ mình đã quên Trương Nghệ mà có vẻ như cô ấy cũng nhận ra điều đó.
“Đừng tức giận, lần sau gặp mặt anh sẽ mua quà cho em.” Tôi an ủi Trương Nghệ rồi chuyển chủ đề sang Trương Dũng.
"Anh của em bệnh thế nào rồi? Dì không khóc chứ?"
“Bệnh?” Trương Nghệ ngạc nhiên thốt lên, ngữ khí đầy nghi ngờ: “Tên đó thì bệnh gì?”
Tôi cũng bối rối: "Em không biết sao?"
“Anh ấy tìm anh nói rằng anh ấy bị ốm, phải chuyên tâm điều, tẩm bổ cơ thể”.
"Nhưng anh ấy muốn giữ lấy công việc hiện giờ của mình nên đã nhờ anh làm thay anh ấy trong một khoảng thời gian."
“Đợi đã” Trương Nghệ đột nhiên dừng lại.
Một lúc sau, cô ấy bắt đầu khẽ nói với tôi: “Anh trai em nói với mẹ là anh không có việc làm, không có tiền nên để anh thay thế anh ấy một thời gian”.
“Cái gì!” Tôi phản ứng: “Anh ấy nói điêu đấy, là anh ấy tìm anh, nhờ anh làm giúp!”
"Cho nên anh ấy không phải bệnh mà là giả bệnh hả?"
Tôi đúng là người tốt, chỉ vì lời nói bậy bạ của anh ta mà tôi thay anh ta đi làm, để anh ta nhận hoa hồng, còn tôi lại gặp phải ba con ma, cả ngày sợ chết khiếp!
“...Nói không chừng có” Trương Nghệ trầm mặc một hồi, sau đó đột nhiên nói ra một câu như vậy.
“Hả?” Tôi không hiểu câu đó nghĩa là gì.
"Yên tâm, em sẽ nói cho anh biết nguyên nhân, anh nghe em phân tích." Trương Nghệ vội vàng nói ra điều cô ấy biết.
Hóa ra Trương Dũng gần đây hành động kỳ lạ, ban ngày thường xuyên ngủ lại còn gặp ác mộng và hét to.
Khi tỉnh dậy, em họ tôi có hỏi anh ta gặp ác mộng gì, nhưng anh ta không nói.
Do gặp ác mộng, lại ăn không ngon và làm việc thâu đêm, Trương Dũng sụt cân thấy rõ.
Dì tôi đặc biệt lấy thuốc bắc để bồi bổ cơ thể cho anh ta và ép anh ta uống, nhưng vô ích.
Bảo anh ta đi bệnh viện khám mà anh ta cũng không đi.
Bảo anh ta từ chức ở nhà dưỡng sức, vì nhà có xe nên tự mình chạy cũng không khó, anh ta cũng không chịu từ chức.
"Mẹ em lo lắng đến rụng cả tóc, anh nói xem anh trai em có phải bệnh rồi không, tự mình đi kiểm tra rồi, nhưng không nói với em và mẹ."
"Nhưng vì để giữ công việc của mình nên anh trai em đã nói cho anh biết."
Tôi cẩn thận lắng nghe suy đoán của Trương Nghệ, suy nghĩ một lúc và thấy rằng nó có lý.
"Cũng có thể có, cũng có thể không, đừng để dì biết, em lén hỏi anh ta xem sao."
"Nếu là giả, để anh ta tự mình trở về đi làm. Đừng xem anh không như công cụ kiếm tiền không công cho anh ta."
“Đừng giận, em sẽ hỏi anh ta, xong việc sẽ gọi cho anh.” Bây giờ đổi ngược lại Trương Nghệ là người an ủi tôi.
“Ừ em hỏi đi và gửi lời thăm hỏi dì giúp anh nhé.” Tôi cau mày, đồng ý với lời nói của Trương Nghệ.
“Em hiểu rồi.” Trương Nghệ đáp.
Sau khi kết thục cuộc gọi, tôi đứng đó suy nghĩ một lúc và quyết định gác lại những lo lắng của mình và về nhà trước.
Thật là quá mệt mỏi, may có bùa hộ thân, những dây thần kinh căng thẳng của tôi đã được thư giãn.
Tôi đặt đồng hồ báo thức rồi tắt máy và đi ngủ.
….
Đồng hồ báo thức reo lên làm tôi tỉnh dậy.
Tôi bấm dừng đồng hồ báo thức, mở máy lên, lúc này bên ngoài trời đã nhá nhem tối.
Sau khi mở điện thoại, tôi nhìn thấy tin nhắn của Trương Nghệ。
【Anh trai em thực sự bị ốm.】
Anh ấy thực sự bị bệnh nên tôi không có lý do gì để tức giận, vì vậy tôi trả lời.
【Hiểu rồi】
Sau đó tôi đặt điện thoại xuống rửa mặt, thu dọn đồ đạc, đi bộ đến công ty.
Tôi đã mua một chiếc bánh kếp trên đường đi, vừa đi vừa ăn, đến nơi thì đã ăn xong rồi.
Sau khi vào bãi xe, tôi ngồi trong xe nhìn xung quanh cũng không thấy Lâm Phong đâu, anh ấy còn chưa tới.
Đến khi gần đến giờ, anh ấy mới lững thững đến.
Anh ấy cười chào tôi rồi bước lên xe.
Sau khi tán gẫu với anh ấy qua bộ đàm, mỗi người chúng tôi đều khởi động xe xuất phát.
Khi đến đèn giao thông, tôi tháo chiếc bùa quanh cổ và treo nó lên gương chiếu hậu.
Như vậy, ma quỷ có thể nhìn thấy ngay. Bọn chúng sẽ không dám quấy rầy tôi vì tôi có bùa hộ thân.
Trong tình trạng tâm lý e ngại, tôi vẫn bắt đầu tìm kiếm khách.
Có khá nhiều người muốn đón xe, khi đồng hồ điện tử trên xe điểm 00 giờ, tim tôi đập nhanh.
Hôm qua tôi đã gặp vài con ma, tất cả đều sau 00 giờ!
Hy vọng khi bọn chúng nhìn thấy bùa hộ thân thì biết khó mà lui.
Tôi đón trả khách và thời gian cứ thế trôi qua. Mỗi khách lên xuống xe taxi, tôi đều chú ý.
Tiếng xì xì vang lên!
Đột nhiên, khi xe tôi đang trống khách, thì âm thanh từ bộ đàm xe vang lên, làm tôi giật nảy mình
"Này, người anh em, anh còn sống không?"
Đây là giọng nói của Lâm Phong. Tôi cầm bộ đàm lên và trả lời.
"Còn sống, còn anh thì sao?"
"Ha ha, xem ra bùa hộ thân hữu dụng, anh giờ vẫn còn có tâm tình đùa giỡn với tôi." Lâm Phong cười vài tiếng nói.
Tôi nhìn hoàn cảnh xung quanh, giảm tốc độ và nói lại: "Trời còn chưa sáng, tôi cũng không chắc nó có hữu dụng hay không nữa."
Hơn nữa, Lâm Phong đã nói khoảng sáu năm trước, người đó đã gặp tai nạn vào ngày thứ ba sau khi nhìn thấy ba con ma.
Hôm nay mới là ngày thứ hai, cũng không biết bọn chúng có xuất hiện hay không.
“Nhanh thôi, còn hơn ba giờ nữa là hết giờ chạy xe rồi.” Lâm Phong an ủi tôi.
"Này, có người đón xe rồi, chúng ta tạm ngưng tám chuyện nha."
Hệ thống liên lạc nội bộ im bặt, tôi đặt máy bộ đàm xuống và thở ra một hơi dài.
Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, toàn bộ trái tim tôi co giật!
Ngay dưới ngọn đèn đường cũ kỹ ven đường, một bà cụ đeo vòng bạc, tóc nhuộm, mặt đánh phấn trắng bệch giơ tay ra hiệu dừng xe!
Bà ta đón xe ! Bà ta đã đến!
Tôi cứ lặp đi lặp lại câu này trong đầu!
Tôi không biết nên dừng xe hay không?