Chuyến Taxi Cuối Ngày

Chương 47: Ông biết Bạch Kim Sinh khác không

Trước Sau

break

“Cậu nói cậu không biết Bạch Kim Sinh là ai sao?” Ông lão phi thường kinh ngạc, làm ra một bộ mặt kiểu cậu hẳn phải biết người đó là ai chứ.

Tôi nhìn đường, đáp lại ông ấy: “Chưa từng nghe qua, người bên cạnh tôi cũng chưa từng biết qua người nào có tên như vậy.”

Đây là lời nói thật, nếu như bên cạnh tôi có người trùng tên tôi, hoặc tên của tôi trùng tên người nổi danh, vậy tôi chắc chắn đã biết người đó.

Dù sao hồi nhỏ cho người khác lấy tên, cũng là dựa vào thuận miệng mà lấy, còn thường lấy cái tên khó nghe.

Người lớn cũng sẽ chỉ dùng tên giống tương đối tên danh nhân để đặt cho con mình, không tồn tại tình huống khác.

Ông lão im lặng một hồi lâu, nói: “Cậu ấy là người nổi tiếng, cậu không biết cậu ấy, thực sự là một điều đáng tiếc.”

“Tất nhiên cảm thấy đáng tiếc, nhưng ông lại vì cái gì nói tên của anh ấy không tốt đây?” Tâm tình của tôi bây giờ thiên về hiếu kỳ nhiều hơn sợ hãi.

Ông lão một lần nữa im lặng làm tôi càng hiếu kỳ hơn.

“Bởi vì cậu ấy mặc dù nổi danh, nhưng mà số mệnh không tốt, là cái thằng xui xẻo.”

Ở tại thời điểm tôi gấp gáp nghĩ thúc giục ông nói tiếp, ông lão lại nói ra một cái nguyên nhân kỳ quái.

“Có thể nói một chút chuyện của Bạch Kim Sinh kia không?” Tôi càng ngày càng hiếu kỳ hơn cái người trùng tên trùng họ với tôi này.

“Không nói tên đó nữa.” Ông lão vô cùng kiên định lắc đầu, còn nói: “Cậu nhóc, vẫn là đem tên sửa lại đi.”

Nói xong câu đó, ông lão liền không nói thêm gì nữa, ngồi ở phía sau ngẩn người.

Kiểu nói chuyện nói một nửa úp một nửa mở này, là kiểu câu lên lòng hiếu kỳ của người ta nhất.- Ứng dụng ㄒYㄒ

Xem ra vẫn là tự mình đi thăm dò Bạch Kim Sinh kia là ai, làm qua cái gì chuyện gì mới đáng tin cậy.

Bình an đem ông lão ưa thích nói một nửa này đưa đến Lý gia trang, trả tiền xong, ông ấy xuống xe.

Tôi quay ngược đầu xe, rời khỏi Lý gia trang.

Trước khi đi, thông qua gương bên ngoài xe, tôi nhìn thấy gặp qua một lần ông lão canh trước cửa Lý gia trang đang cùng ông lão đứng ở trước cửa trang nói chuyện.

Việc người gác cổng nói chuyện với ông được, nói rõ ông lão là con người khiến tôi nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ là, lời ông lão nói làm tôi với những người tiếp cận mình sau đó đều sẽ có hoài nghi bọn họ là người hay là quỷ.

Nhưng mà, đến cuối cùng, tôi phát giác bọn họ đều là người, không phải quỷ.

Giữ trạng thái nghi thần nghi quỷ đến 6:00 giờ làm tôi cảm giác não mình đau đến nứt ra.

Đem xe dừng ở công ty, tìm lão Trương cầm tiền trợ cấp, tôi xoay người rời đi.

Vừa vặn đụng nữ tài xế mới tới đi tới, cô ấy hướng tôi cười chào hỏi.

“Anh khỏe.”

“Cô khỏe.” Tôi lễ phép trả lời một câu, rời đi.

Ăn cơm xong về nhà, tôi vừa nằm xuống chuẩn bị ngủ, điện thoại di động kêu.

Kết nối xong, giọng Nghiêm Tu đánh tới.

“Bạch Kim Sinh, tôi phải rời khỏi nơi này một đoạn thời gian.”

Bị tin tức này làm cho kinh hãi, tôi sửng sốt một hồi lâu, trả lời một câu rõ.

Nghiêm Tu thở thật dài, nói: “Tôi là có việc mới rời khỏi, không phải chạy trốn.”

“Qua một đoạn thời gian nửa tôi sẽ trở về, lão Trương có hứa hẹn với tôi trong vòng nửa năm anh sẽ không xảy ra chuyện gì nên anh tạm thời an toàn.”

“Tôi tin anh.” Tôi cười nói.

Mặc dù cùng Nghiêm Tu ở chung thời gian không dài, nhưng có thể tôi đã hiểu rõ cách làm người của anh ấy.

Anh ấy vô cùng kiêu ngạo, hơn nữa khinh thường nói láo.

“Cảm ơn.” Nghiêm Tu dặn dò: “Chính anh cẩn thận nhiều một chút, có chuyện gì lập tức gọi điện thoại cho tôi, đừng làm mất hộ thân phù.”

Đối với cái này, tôi từng cái đáp ứng, trò chuyện thêm chốc lát, Nghiêm Tu cúp máy.

Tôi nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, đem nó ném qua một bên, thở dài.

Hai người bạn tốt đều tạm thời rời đi, Trương Nghê cũng đang ở thành thị sát vách, cảm giác trong thành phố này chỉ còn lại tôi, có một loại cảm giác cô độc nổi lên.

“Bỏ đi, vẫn là ngủ tốt.”

Lầm bầm một câu, tôi nhắm mắt lại ngủ.

Lần mở to mắt sau, lại là lặp lại quá trình hành động ngày hôm qua.

Rửa mặt, thay quần áo, rời nhà đi ăn cơm chiều, tiếp đó đi công ty chờ đợi chuyến xuất phát.

Nhưng mà, hôm nay lúc tôi mới vừa đi vào, liền thấy một người quen.

Ông lão mặc áo dài màu đen đang nói chuyện với nữ tài xế mới tới.

Hai người nói chuyện thật cao hứng, nữ tài xế thỉnh thoảng cười một tiếng.

Một lát sau, ông lão đứng lên đi ra ngoài.

Trông thấy tôi, ông hướng tôi nở nụ cười, rời đi.

Chuyện lạ, ông lão này hơn nửa đêm chạy tới công ty  thuê xe làm gì?

Hiếu kỳ trong chốc lát, tôi liền lười nhác nghĩ nguyên nhân.

Vẫn là tập trung đi dò tra cái tên Bạch Kim Sinh kia mới đáng tin cậy.

Ngồi ở trong xe, tôi suy tư chuyện của mình.

Thùng thùng!

Có người gõ cửa sổ xe.

Tôi quay đầu nhìn lại, là nữ tài xế mới tới, cô ôm trong người một cái túi nhựa màu đen căng phồng.

“Có chuyện gì sao?” Tôi lễ phép hỏi.

“Dạ.” Nữ tài xế gật đầu: “Anh đem cửa sổ xe quay xuống đi.”

Tôi nghe lời cô nói quay cửa xe xuống.

Cô đem túi nhựa di động mở ra, lộ ra hạnh nhân mùa vàng cam, cười nói: “Ông nội em đưa tới cho em đặc sản vùng ông, mời anh ăn.”

“Cảm ơn.” Tôi nói cám ơn, đưa tay nắm một bịch, đồng thời hỏi: “Ông lão vừa nãy đến nơi này là ông nội cô?”

“Đúng vậy.” Nữ tài xế gật đầu, nói: “Ông nội em vừa tới ở chỗ này không lâu.”

“Đúng rồi, em tên Bạch Tình.”

“Tôi tên Bạch Kim Sinh.” Tôi nói tên của mình.

Bạch Tình nghe xong, trên mặt hiện ra kinh ngạc, hỏi tôi: “Anh nói anh tên Bạch Kim Sinh?”

“Đúng vậy.” Tôi gật đầu, nghĩ thầm một cái tên có cái gì tốt để ngạc nhiên.

Chờ chút, tôi bỗng nhiên phản ứng lại.

Nếu như cô ấy không ngạc nhiên, đó mới là có vấn đề.

Theo lời Bạch Tình nói, ông lão nói chuyện nửa vời kia là ông nội cô ấy.

Ông lão kia nói Bạch Kim Sinh là người nổi tiếng, Bạch Tình là cháu gái của ông ấy, chắc chắn cũng biết Bạch Kim Sinh!

Tôi vừa mới nãy còn nghĩ đi đâu thăm dò Bạch Kim Sinh người này, bây giờ không cần tra, chỉ cần hỏi Bạch Tình là có thể biết rồi.

“Cái tên này sao vậy?” Tôi hỏi Bạch Tình, lại cảm thấy nói không rõ, nói bổ sung: “Có người nói với tôi cái tên này không tốt, bởi vì cũng có một người gọi Bạch Kim Sinh , người này hình như là cái người rất xui xẻo, cô biết không?”

“Biết một chút, nhưng không nhiều.” Ánh mắt Bạch Tình phức tạp nói.

Thời điểm cô còn muốn nói thêm gì nữa thì đến thời gian chạy chuyến xuất phát.

Bạch Tình chạy đi, đi lái xe.

Tôi đưa tay qua muốn lái xe, tiếp đó phát giác trên tay mình đang nắm lấy một bịch hạnh nhân. Tiện tay tìm một cái cái túi, đem hạnh nhân bỏ vào, tôi theo đội xe xuất phát.

Đến lộ tuyến của mình, tôi vẫn băn khoăn chuyện Bạch Kim Sinh kia.

Hy vọng Bạch Tình có thể giải đáp nghi ngờ của tôi, còn có một việc là tôi vừa mới nghĩ tới.

Tập thể người Lý gia trang đã rời khỏi thôn ban đầu, mà từ chúng ta ở trong Lý gia trang điều tra ra được lai lịch những người bị thím Trương hại chết kia, đều là thôn dân Lý gia trang xưa.

Anh Liễu từng nói qua việc Bạch Thịnh là tộc trưởng Lý gia trang, Bạch Cảnh, ông nội cô ấy có lẽ nào là thân nhân Bạch Thịnh kia hay không?

Những phỏng đoán vấn đề này làm tôi không kịp chờ đợi muốn biết đáp án ngay.

Đến mức với những người lên ngồi xe, tôi đều không có để tâm nhớ kỹ hình dạng của bọn họ, cũng không quan tâm bọn họ có phải hay không người.

Chỉ muốn nhanh đến 6:00 sáng, từ trong miệng Bạch Tình biết được điều tôi muốn biết.

Thời gian chờ đợi là cái gì đó rất gian nan , nhưng thời gian chỉ có thể đi tới từ từ, cuối cùng 6:00 đến.

Tôi chạy nhanh quay trở về, cầm trợ cấp xong, đứng tại tầng ba chờ Bạch Tình.

Nhân tiện, tôi ngồi xuống hỏi ở phía sau bàn viết đủ thứ lão Trương một vấn đề.

“Ngoại trừ tôi, ông có biết đến một Bạch Kim Sinh khác không?”

 

break
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc