Nhìn lão Trương biểu lộ ra dạng này, tôi biết có hỏi nữa cũng sẽ không ra cái gì, nhưng ...
“Trong vòng nửa năm không có nguy hiểm tính mạng là có ý gì?”
Lão Trương đưa ánh mắt như nhìn đồ đần nhìn tôi, nói: “Ý trên mặt chữ.”
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, nhanh ký tên đi.”
Thật kín miệng, nhưng mà sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ có thể điều tra ra được.
Trong lòng làm ra quyết định, tôi lật xem đại khái hợp đồng trên tay, xác định là một cái hợp đồng bình thường liền ký tên.
Đem hợp đồng ném qua lão Trương, tôi quay đầu rời đi.
“Bắt đầu đi làm từ buổi tối hôm nay.” Giọng nói lão Trương truyền tới.
“Chu Bá Bì.” Lầm bầm một câu, tôi đẩy cửa ra ngoài.
Rời khỏi công ty, tôi đi thẳng về nhà.
Đến hôm nay tay tôi đã không còn quá đau, hẳn là có thể lái xe được.
Buông túi đeo lưng xuống, thay quần áo khác, rửa mặt đơn giản xong, tôi đi ăn cơm, tiện thể kiểm tra một chút xe taxi.
Xác định xe taxi không có vấn đề, tôi ngồi thẳng trên xe taxi, chờ thời gian tới không sai biệt lắm, trực tiếp đi tới tuyến đường của mình.
Trong lúc chờ đợi, Lâm Phong có gọi điện thoại cho tôi, nói cậu ấy phải về nhà một chuyến.
“Trên đường cẩn thận một chút.” Tôi căn dặn Lâm Phong.
Lâm Phong cười nói: “Tôi cũng không phải em bé, đúng rồi, em họ anh không có sao chứ?”
“Không có chuyện gì.” Tôi trả lời một tiếng.
Lại hàn huyên thêm một chút có chút không chuyện rồi cúp máy.
Tôi không nói chuyện tôi một lần nữa trở về công ty vì tôi nghĩ tạm thời không nên nói cho Lâm Phong biết.
Tên này biết chuyện nhất định sẽ sinh lo lắng, nhưng loại chuyện này Lâm Phong cũng bất lực.
Đáng ăn mừng chính là Lâm Phong có anh trai bảo hộ, an toàn là việc không cần lo lắng.- Ứng dụng ㄒYㄒ
Suy nghĩ lung tung một hồi, đã đến chín giờ hơn.
Tôi cho xe chạy, đi thẳng đến lộ tuyến của mình đón người.
Qua 10 giờ, lão Trương có gọi điện thoại tới, hỏi tôi ở đâu.
“Đang ở đường Xuân Hòa tiếp một vị khách.” Tôi lạnh nhạt trả lời một câu rồi cúp điện thoại.
Đối với một người cùng Quỷ bái đường, tôi thật không muốn cho ông ấy sắc mặt tốt.
Sau ngày thứ nhất đi làm trở lại suốt đêm, chuyện gì cũng không có phát sinh. Nhưng mà thời điểm khi cùng xe buýt 103 Nghiêm Tu đang lái gặp thoáng qua, tôi vẫn sợ, sợ xe buýt anh ấy, hay là xe taxi tôi tự nhiên đụng nhau.
Đến mức khi nào tôi đi ngang qua đoạn đường kia liền sẽ trừng mắt, cắn răng, tinh thần cao độ tập trung lái xe.
Đậu xe ở công ty, cầm cơm canh nhận từ lão Trương, rời đi.
Những người tài xế làm ca tối khi trông thấy tôi liền nổ ra một trận nghị luận, tôi thế nhưng lười nhác cùng họ tính toán.
Đi ăn cơm, tiếp đó đi bộ về nhà ngủ.
Tỉnh ngủ sau đó rửa mặt, sau đó cùng Nghiêm Tu gặp mặt một lần, anh ấy đưa cho tôi một cái ngọc phù hộ thân.
“Bảo toàn tánh mạng.” Nghiêm Tu nói: “Nhớ kỹ mỗi ngày đều mang theo.”
“Đã rõ.” Tôi gật đầu.
Sau đó, hai người cùng ngồi một chỗ ăn cơm, xong thì Nghiêm Tu rời đi.
Đến giờ đi làm, tôi đi đến công ty, lại phát hiện trong bãi đổ xe công ty nhiều thêm một chiếc xe trực ca đêm.
Trong bãi đổ xe, trường hợp chổ để xe bị chiếm dụng bởi người khác rất ít ỏi, Lâm Phong rời công ty, vị trí để xe của cậu ấy chắc chắn sẽ trống.
Trừ phi là thêm một người vào, bằng không thì vị trí xe Lâm Phong vẫn cứ như cũ trống không.
Ngoại trừ tôi, tất cả tài xế ca tối khác đều đang thảo luận người mới tới là ai.
Có cái đầu trọc, nói: “Có phải hay không là Lâm Phong trở về đi?”
“Không thể nào.” Một người khác phủ định chuyện này, chắc chắn nói: “Lâm Phong đã nói rằng cậu ấy không đi làm nữa rồi.”
Tiếp theo lại là một vòng thảo luận, tóm lại đủ loại phỏng đoán đều xuất hiện, nhưng vừa nghe tới liền biết là giả.
Nhưng mà bọn họ thảo luận sôi nổi ngất trời như thế ngược lại cũng làm tôi nổi hứng tò mò lên, rốt cuộc là ai mới gia nhập vào đây.
Không sợ bị lão Trương vụng trộm hố chết, cầm lấy mạng mình đi nuôi quỷ sao.
Ác ý phỏng đoán một hồi, tôi lại tự tay thay thuốc cho mình, vết thương trên tay thế nhưng không thể qua loa được.
Tới gần 10 giờ, có đáp án.
Một cô gái hơn 20 tuổi, đầu tóc ngắn, nhìn rất hiền lành chậm rãi đi tới.
Cô cười thân mật với tất cả, tại tất cả mọi người chăm chú lên xe taxi.
Lần này có thể xác định, cô ấy chính là người thay thế Lâm Phong.
Sau khi thỏa mãn lòng hiếu kỳ, tôi đối với cô ấy không còn nhiều hứng thú nữa.
Đến đúng giờ, mở xe chạy chuyến xuất phát, sau khi ra ngoài liền là ở trên đường đón người.
Bị ép buộc làm cái công tác này, tôi không muốn dụng tâm làm việc, nhưng xảy ra tai nạn xe cộ chính là lấp hố tự chôn mình nên chỉ có thể giữ vững tinh thần lái xe.
Hai giờ đưa ba người, đã đến rạng sáng.
Thời điểm đi qua một chỗ vắng vẻ, một ông lão ăn mặc quần áo kiểu cũ ra hiệu đón xe.
Đem ông mời lên xe, không đợi tôi hỏi, ông lão đã nói: “Cậu nhóc, đi Lý gia trang.”
Trong nháy mắt, toàn thân tôi nổi da gà!
Liên tiếp thua ở trong tay người ở Lý gia trang nên tôi đối với Lý gia trang có sợ hãi rất sâu.
Nhớ lại, hồi trước thím Trương, cái bà lão quỷ sành điệu kia cũng từng nói muốn đi Lý gia trang như vậy.
Bây giờ lại là một ông già, ông cũng nói muốn đi Lý gia trang như bà ấy!
Điểm giống nhau quá nhiều, chẳng lẽ ông lão này cũng là quỷ!
Nghĩ tới đây, tôi đem phù hộ thân Lâm Phong cho lấy ra, quấn ở trên tay.
Trên cổ có ngọc phù hộ thân làm tôi thoáng yên tâm.
“Cậu nhóc, lái xe đi!” Ông già thúc giục.
“Vâng.” Tôi trả lời nhỏ giọng, cho xe chạy, hướng Lý gia trang đi.
Trong xe vô cùng yên tĩnh, tôi cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
“Cậu nhóc.” Ông già đột nhiên lên tiếng.
Dọa tôi khẽ run rẩy, tôi thông qua kính chiếu hậu liếc mắt cực nhanh nhìn ông già.
“Có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chỉ là muốn cùng cậu tán gẫu.” Ông già cười nói: “Không phải ông già tôi nghĩ chiếm tiện nghi gì của cậu đâu.”
“Hình dáng cậu với một đứa cháu tôi từng quen thật sự rất giống nhau, làm tôi cảm thấy thân cận với cậu, liền nghĩ muốn nói chuyện với cậu.”
“... Nói đi.” Tôi cảnh giác trả lời lại.
Ông già cười hai tiếng, hỏi tôi: “Cậu nhóc, cậu họ gì?”
“Bạch.” Tôi nói thật.
“Trùng hợp thật, tôi cũng họ Bạch.” Ông già cười càng vui vẻ hơn, nói: “Tôi gọi Bạch Cảnh, cậu đây?”
“Bạch Kim Sinh.” Tính danh tra một cái liền biết, cho nên tôi cũng không có nói dối.
Nghe xong tên của tôi, ông già đột nhiên yên lặng.
Cái này ngược lại lộ ra kỳ quái, để tôi có một loại ảo giác ông già này đã từng nghe qua tên của tôi.
Thế nhưng biết tên của tôi cũng vô dụng thôi, muốn đi ngân hàng lấy tiền, ngoại trừ tên, còn cần mật mã.
Lại chờ trong chốc lát, ông già vẫn không nói chuyện, tôi nhịn không được thông qua kính chiếu hậu nhìn về phía chổ ngồi của ông.
Vừa vặn cùng ánh mắt ông già đối đầu, ông đang sâu kín nhìn thẳng tôi.
Tôi lập tức chuyển ánh mắt, không cùng ông đối mặt, ánh mắt của ông để tôi cảm giác rợn rợn.
“Cậu nhóc, tên của cậu không tốt.” Ông già đột nhiên lên tiếng, nói: “Nếu tôi là cậu, nhất định đem cái tên chuyên chuốc họa vào thân này sửa lại.”
Lời này hình như, đã nghe qua ở đâu rồi, có chút quen tai ...
Đúng rồi, là tại thời điểm xuất hồn đi đến biệt thự bỏ hoang ở Lý gia trang kia, lúc đó anh Liễu có nói qua chuyện này.
Anh ấy cũng nói tôi nên đổi tên, bây giờ ông già này cũng nói tôi nên đổi tên, trùng hợp sao?
Mang theo lòng hiếu kỳ, tôi hỏi ông già: “Vì cái gì ai mang tên này liền sẽ dễ dàng chuốc họa vào thân đây?”
Ông già nhìn thẳng tôi rồi hỏi: “Cậu có gặp qua người chung quanh mình có tên Quan Vũ, Lưu Bang, Tần Thuỷ Hoàng chưa?”
“Tên quá nặng, người chịu nặng không được, đương nhiên sẽ tự chuốc họa hại chính mình.”
Có thuyết pháp này sao, tôi chưa từng nghe qua, nhưng mà ...
“Bạch Kim Sinh là cái tên nổi danh của ai đó sao?”