Suy nghĩ một hồi lâu, tôi cũng không hiểu ra được ý đồ của chú Trương.
Nếu nghĩ không ra được, thì dứt khoát là do tôi không muốn.
Tôi đi xe về nhà, rửa mặt trước và rồi sau đó ngủ một giấc.
Tỉnh lại, vừa hay đã là tám giờ sáng.
Tôi dọn dẹp, ăn sáng và sau đó đi lấy taxi của Trương Dũng.
Trước đó thời gian khá gấp gáp, taxi để ở đồn cảnh sát không lấy ra được.
Sau khi lấy lại được, thì tôi để xe ở trong bãi đậu xe.
Sau đó tôi đi hỏi thăm giá cả mua bán xe đã từng qua sử dụng.
Trước khi hỏi thăm, tôi gọi Lâm Phong ra, muốn hỏi chút chuyện về bà bầu.
Rất nhanh chóng, Lâm Phong đã đi ra, trạng thái tinh thần của cậu ấy có vẻ không tốt cho lắm, mặt mày có hơi phờ phạc.
"Người anh em, dã ăn gì chưa?" Lâm Phong chào hỏi tôi.
"Ăn rồi." Tôi gật đầu: "Anh vẫn chưa ăn sao?"
"Ừ." Lâm Phong ừ một tiếng, nói thêm: "Không muốn ăn."
"Vậy anh đi xem với tôi thị trường xe cũ một chút đi, tôi muốn đem bán chiếc taxi này đi." Tôi nói.
"Được." Lâm Phong đồng ý.
Cả hai chúng tôi liền đi đến thị trường thu mua xe hơi cũ.
"Vẫn là không tìm được bà bầu quỷ sao?" Tôi hỏi.
"Không tìm được." Lâm Phong lắc đầu: "Tiểu khu Cẩm Long, đúng ngay tuyến đường mà anh chạy, tôi và Nghiêm Tu đều tìm cả rồi, không tìm thấy được tung tích của cô ta ở đâu cả."
"Nghiêm Tu nói là chắc hẳn cô ấy đã trốn đi rồi, dù sao cũng đã giết chết hai đồng bọn của cô ta mà."
"Nghiêm Tu không nói tiếp theo phải đi tìm như thế nào sao?" Tôi không muốn bà bầu sống sót.
Cái chết của Trương Dũng, dì mất tích, suy cho cùng đều là lỗi của các cô ta.
Nếu các cô ta không chết, thì chẳng phải Trương Dũng đã chết một cách vô ích sao!
"Anh ấy lại mở tuyến xe buýt nữa." Lâm Phong nói: "Tên kia nói xe buýt sẽ được mở lại, bà bầu quỷ có thể sẽ đi tìm anh ấy để gây phiền phức."
Tôi lại cảm thấy không có khả năng này, quỷ ở trên người Nghiêm Tu đã nếm qua quá nhiều thiệt thòi, các cô ta cũng không có khả năng lại bị lừa nữa đâu.
"Đúng rồi, người anh em, em gái của anh thế nào rồi, thu xếp ổn thỏa xong chưa?" Lâm Phong hỏi tôi.
"Thu xếp ổn thỏa cả rồi." Tôi vừa trả lời, vừa dành thời gian để nhìn vào đồng hồ trên tay.
Bây giờ đã là tám giờ bốn mươi phút, gần chín giờ, buổi trưa hay là mời Lâm Phong ăn cơm đi.
"Còn chuyện của dì thì sao?" Lâm Phong lại hỏi.
"Vẫn chưa có tin tức "
Tôi thở dài: "Không biết khi nào mới có tin tức dì nữa, hiện tại tôi hy vọng rằng dì ấy chỉ là đi ra ngoài giải sầu mà thôi."
"Chắc chắn sẽ tìm được." Lâm Phong an ủi tôi.
Nửa giờ sau, chúng tôi đã đến thị trường xe cũ.
Sau đó, hai chúng tôi đã dành hơn nửa ngày chỉ để đi so sánh hàng hóa, nhìn xem cửa hàng nào có giá cả cao hơn.
Cuối cùng thì cũng phát hiện ra được, bất kể là cửa hàng nào đi chăng nữa, thì giá cả cũng không tính là cao.
Nhất là khi xe taxi của Trương Dũng cũng mới mua chưa đầy một năm.
"Xe rớt giá xuống chỉ còn lại một nửa, tôi muốn lái thêm một chút nữa." Lâm Phong vỗ vỗ tôi, nói. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của