Mặc dù trằn trọc, nhưng tôi vẫn vô tình ngủ thiếp đi.
Sau đó mơ thấy quỷ cầm rìu muốn chém tôi, lập tức tôi bị dọa cho tỉnh lại.
Lau mồ hôi lạnh trên trán, tôi nhìn đồng hồ ——sáu giờ ba mươi sáng.
Tôi đứng dậy rửa mặt, thay quần áo đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, lại gọi Trương Nghê dậy.
Ăn sáng xong, tôi dẫn Trương Nghê về nhà cô ấy.
Lúc đẩy cửa nhà dì ra, tôi thấy cửa rơi ít bụi, trong phòng một chút hơi người cũng không có.
Không giống với cảm giác trước đây mỗi lần đến nhà dì, bây giờ không gọi là nhà, chỉ có thể nói là một căn phòng.
Cô đơn và chua xót dâng lên, tôi cố gắng thu lại cảm xúc của mình, nói với Trương Nghê: "Em thu dọn một chút những thư sổ sách, sổ hộ khẩu, còn có thứ quan trọng khác."
"Dạ." Trương Nghê ngoan ngoãn gật đầu.
Cô ấy đi vào thu dọn mọi thứ, tôi đi lòng vòng quanh phòng.
Đều là đồ trang trí quen thuộc cùng đồ trang hoàng, bởi vì tôi từ nhỏ là dì nuôi lớn, đối với những thứ này đều vô cùng quen thuộc.
Một chút hồi ức bị tôi nhớ đến, cuối cùng chỉ có thể thở dài.
A!
Đột nhiên, trong phòng dì truyền đến tiếng thét chói tai của Trương Nghê!
Tôi lập tức xông vào trong phòng, Trương Nghê ngồi trên giường, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi nhìn tủ quần áo.
Theo ánh mắt Trương Nghê, tôi nhìn qua, trái tim lập tức nhoi đau!
Một cái xác đầu con mèo đen khâu vào người con chó nhỏ mổ bụng nằm trên quần áo!
Máu đã khô, chuyển sang màu đen cho thấy, nó ở đây hơn một ngày.
Kìm nén nỗi sợ hãi và ghê tởm, tôi đóng cửa tủ lại, hỏi Trương Nghê đang ngồi trên giường.
"Tiểu Nghê, em không sao chứ?"
Cô ấy đờ đẫn lắc đầu, lại ngẩng đầu hỏi tôi: "Anh ơi, chúng ta lại gặp chuyện gì nữa sao?"
"Không có." Tôi ngoài miệng lập tức phủ nhận, nhưng trong lòng cũng hiểu được, Trương Nghê không phải đứa trẻ, cô ấy có khả năng phán đoán riêng của bản thân mình.(Ứng dụng TᎩT)
"Sổ sách, giấy tờ tùy thân đã được thu dọn xong rồi sao?" Tôi hỏi cô ấy.
"Dạ." Trương Nghê gật đầu.
"Chúng ta đi ngay bây giờ." Tôi kéo Trương Nghê, cầm ba lô bên cạnh cô lên, dẫn theo cô ấy đi ra ngoài.
Bước nhanh ra khỏi cửa, tôi đóng cửa trong nháy mắt nghe thấy một tiếng cười làm cho tôi lạnh sống lưng.
Nó không phải sự thật, nhưng bàn tay của tôi bắt đầu run rẩy, cảm giác sợ hãi một lần nữa ào đến.
"Anh ơi." Trương Nghê đột nhiên gọi tôi một tiếng.
Tôi ý thức được Trương Nghê vẫn còn ở đây, không thể để cho cô ấy xảy ra chuyện, trong lòng sinh ra một luông dũng khí.
Dùng chìa khóa khóa cửa lại, tôi kéo Trương Nghê rời khỏi nhà dì, đi thẳng đến nhà ga.
Mua một chuyến tàu tốc hành năm phút, điểm đến là thành phố bên cạnh.
Kiểm tra vé, lên xe, dọc theo đường đi Trương Nghê đều im lặng.
Rất nhanh xe đến, tôi dẫn Trương Nghê tìm một khách sạn, đặt phòng cho cô ấy hai tháng.
Sau khi trả tiền, tôi và cô ấy trở về phòng, dặn dò cô ấy.
"Trong khoảng thời gian này em ở chỗ này, muốn ra ngoài chơi thì đi, mật mã thẻ anh đưa cho em."
"Chỉ là, không được về trễ, ngủ đúng giờ, có tin tức của dì, anh sẽ thông báo cho em."
"Còn nữa, nếu như không phải anh tự mình tới đón em, ai liên lạc với em, cũng không được trở về, trước khi mở cửa cũng phải nhìn ra bên ngoài từ mắt mèo."
Lải nhải dặn dò hết, tôi cảm thấy mình quá dài dòng.
Nhưng không biết tại sao, cảm giác bất an quanh quẩn trong lòng tôi cứ hiện lên.
"Em biết rồi." Trương Nghê nghiêm túc gật đầu, cô ấy nhìn tôi: "Anh họ, khi nào anh làm xong việc?”
"Có thể phải mất rất lâu." Tôi không có cách nào đưa ra thời gian, chỉ có thể nói: "Chờ anh làm xong việc quay về, anh sẽ đến tìm em."
"Nhất định phải quay về." Trương Nghê khóc nói.
"Chắc chắn rồi." Tôi gật đầu mạnh mẽ.
Lại dặn dò mấy câu, tôi rời khỏi khách sạn, bắt xe trở về.
Phải mất nửa ngày để đến và đi, về nhà để lấy ba lô thu dọn, khóa cửa, tôi đến nhà ga đã giao hẹn.
Từ xa đã thấy Lâm Phong và Nghiêm Tu, hai người đứng riêng biệt, không ai nhìn nhau.
"Mua vé chưa?" Tôi hỏi họ.
"Còn chưa." Hai người đồng thanh trả lời.
Trả lời xong, hai người trừng mắt nhìn nhau một cái, lại không nói lời nào.
"Mua vé trước đi." Tâm trạng của tôi cũng không tốt, không có ý định hoà giải cho hai người.
Mua vé xong, vừa hay gần đúng giờ xuất phát lên xe vào ngồi ngay.
Đem vé vào phòng chờ, chúng tôi tìm một góc vắng vẻ ngồi xuống, sau đó, tôi hỏi Nghiêm Tu.
"Lý Gia Trang ở thành phố bên cạnh sao?" Điểm đến trên vé là thành phố bên cạnh, không phải thành phố của Trương Nghê đang ở hay sao.
"Ừ." Nghiêm Tu gật đầu: "Lúc trước Lý Gia Trang không biết vì sao, cả thôn chạy đến thành phố này sinh sống.”
"Tôi đi xem qua chỗ ở của bọn họ ở thành phố này, không có vấn đề gì."
"Cho nên muốn đến quê nhà của bọn họ để điều tra, hẳn là có thể tra ra chút gì đó."
"Thì ra là vậy." Tôi gật đầu.
Tiếp theo, tôi kể lại lúc tôi cùng Trương Nghê thu dọn đồ đạc, nhìn thấy thi thể chó con cho hai người bọn họ nghe.
Nghiêm Tu nghe xong, nói: "Đấy là lời nguyền của quỷ.”
"Chó và mèo đều có thể nhìn thấy quỷ, mèo đen và chó đen đều có thể trừ tà, nhưng, nếu khâu đầu mèo đen lên người chó con."
"Mèo không phải mèo, chó không phải chó, nó sẽ oán hận, lang thang trong phòng, giúp ác quỷ ghết hại người trong phòng."
Quả nhiên là lời nguyền, hiện tại tôi vô cùng vui mừng mình để Trương Nghê đến nhà mình ngủ.
Nếu không, cô ấy ở nhà, rất có thể sẽ xảy ra chuyện!
May mắn thay, tôi cũng nói với Nghiêm Tu nghe chuyện nữ quỷ để cho tôi gặp ác mộng, và hỏi anh ấy:
"Nếu tôi không thức dậy, thì sẽ xảy ra chuyện gì?"
"Sẽ chết." Nghiêm Tu vẻ mặt nghiêm trọng, nói: "Vốn tôi cho rằng cho anh có bùa hộ mệnh thì tuyệt đối không có sai sót.”
"Không ngờ tới con quỷ xảo trá như vậy, biết để cho anh tự mình chìm vào ảo giác chết đi."
"Có cách nào có thể tránh được không?" Tôi không muốn trải nghiệm cảm giác của cái chết nữa.
"Yên tâm, ở bên cạnh tôi, bọ ma quỷ đó không dám tới." Nghiêm Tu đảm bảo.
Lâm Phong lạnh lùng xen vào: "Vậy sao?”
"Anh không tin?" Nghiêm Tu mặt lạnh hỏi ngược lại.
Sau đó, hai người lại cãi nhau.
Hai người bọn họ hình như trời sinh không hợp nhau, tôi đi tới chỗ đối diện ngồi xuống, muốn né tránh để được yên tĩnh.
Lạch cạch!
Một tràn âm thanh của giày cao gót giẫm trên đất đến tai tôi.
Sau đó một người phụ nữ mặc một chiếc váy màu đen rộng rãi, bụng hơi nhô lên đi qua trước mặt tôi, cuối cùng ngồi bên cạnh tôi.
Cô bầu ngồi xuống một lát, một luồng hương thơm nhàn nhạt bay tới.
Thực sự là một mùi rất nhạt, nhưng tôi ngửi thấy nó, cảm thấy có chút buồn ngủ.
Là tinh thần tôi đã quá căng thẳng, vậy nên buồn ngủ sao?
Kít!
Lúc này tôi cảm giác được bên cạnh cũng có người ngồi xuống.
Tôi theo thói quen quay đầu nhìn, lại phát hiện tầm mắt có chút mờ nhạt.
Buồn ngủ giống như thủy triều từng đợt từng đợt từng đợt, đầu bất giác cúi xuống.
Tầm mắt đúng lúc đối diện với tay người ngồi xuống bên cạnh, gầy gò, dài mảnh, đốm đồi mồi, nếp nhăn, vàng bạc, nhẫn đá quý, còn có móng tay dài màu đỏ.
Bàn tay quen thuộc, bà cụ sành điệu...
Bà cụ sành điệu!!
Tôi lập tức cảnh giác, nhưng cơ thể càng buồn ngủ!
Không được, không được, tôi cắn răng không để cho mình ngủ.
"Ha ha, cậu mệt sao?"
Bỗng nhiên, bên tai tôi truyền đến tiếng cởi mở của người phụ nữ mang thai quỷ dị thăm hỏi.
Rõ ràng là âm thanh cởi mở, nhưng làm cho tôi không rét mà run, quỷ thật sự tìm tới!
Trong nỗi sợ hãi tột cùng, tôi không biết sức lực đến từ đâu, mạnh mẽ đứng dậy, hét lên: "Cứu mạng với!”