Sau nụ hôn dài tưởng chừng như vô tận, hai mái đầu chụm vào nhau, hổn hển rồi cùng nhau nở nụ cười hạnh phúc.
- Con... yêu mẹ - Phong một lần nữa khẳng định.
- Em yêu anh - Hà My mỉm cười, đáp lời khiến cho Phong vừa bất ngờ, vừa vui sướиɠ vừa rạo rực.
Đôi môi họ lại tìm đến nhau, nồng nàn và say đắm. Phong cùng Hà My đứng lên, vóc người cao lớn của anh khiến người con gái phải nhón chân hết mức. Phong mỉm cười châm chọc, thế rồi anh nhanh nhẹn dùng đôi tay rắn chắc, bế lấy cơ thể nõn nà của người mẹ trẻ như một nàng công chúa. Hà My vừa bất ngờ, vừa xấu hổ, chỉ biết chui rúc vào khuôn ngực săn chắc của con trai, mặc kệ anh muốn làm gì thi làm.
Giây lát sau, cô đã thấy dưới lưng mình là lớp nệm êm ái, vẫn còn ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠ pha lẫn tinh trùng. Những cảm xúc ấy khiến cô nhớ lại những giây phút thần tiên vừa qua, lỗ l*и bên dưới lập tức phản ứng, rỉ ra từng tia dâʍ ŧᏂủy̠. Gương mặt Hà My đỏ lựng khi đối diện với cái nhìn say đắm của cậu con trai, tuy rằng đã quá thân quen, lại không còn khoảng cách nào giữa hai người nhưng đây là lần đầu tiên họ đến với nhau bằng tình yêu nam nữ, cái cảm giác ấy khiến Hà My biết rằng mình đang yêu và được yêu, sự e thẹn của người con gái lại trỗi dậy, rạo rực như thuở xuân thì.
- Nhìn gì mà ghê thế... bộ... bộ mặt người ta dính cái gì à? - Hà My nũng niu
- Không có... đẹp... đẹp lắm... Hà My đẹp lắm...
- Xì... bao nhiêu năm rồi, bộ đến giờ mới đẹp sao... - Cô làm bộ mặt hờn dỗi.
- Hi hì... trước đây vẫn đẹp, nay càng đẹp hơn...
- Xạo... đầu tóc ướt mem, rối bù thế này thì đẹp nỗi gì...
- Đẹp thật mà... cứ như tiên nữ ấy.
- Hứ... học đâu ra mấy câu sến súa đấy, chắc hay dùng nó cua gái trong trường phải không? khai mau...
- Không... không có, chỉ là... thấy sao nói vậy thôi... chưa nói với ai thế bao giờ...
- Hứ... chả tin, chắc là đã có bạn gái rồi chứ gì... chứ sao lại... - Hà My nói tới đó rồi bỏ lửng, gương mặt ửng hồng.
- Sao thế nào, sao đang nói lại thôi?
- Sao... sao... sao mà dai thế, mãi mà không chịu ra... làm người ta... mệt gần chết...
Phong giờ mới hiểu ra lời nói của mẹ, anh hí hửng vội hỏi lại:
- Thế... thế có đủ làm mẹ... à... em sướиɠ không?
Hà My thấy Phong hỏi thẳng như thế thì ngượng đỏ hết cả mặt, đưa tay nhéo thật mạnh cái đầu ti, hờn dỗi đáp:
- Hừ... ai lại đi hỏi thẳng con gái như thế... bộ... bộ nhìn không thấy sao mà còn hỏi?
- Ai ui... ui... không... không thấy mới hỏi chứ, người ta cũng mới làm lần đầu mà.
- Thật không? - Hà My lại xoay cú nhéo một vòng, hỏi như tra khảo
- Ai ui... đau... ui... thật... thật... là lần đầu... xin thề....
Hà My cười tít cả mắt, cô tưởng thưởng và đền đáp cho anh chàng bằng những cú liếʍ mυ"ŧ nơi đầu ti vừa ửng đỏ. Phong sung sướиɠ hưởng thụ sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tê dại khi cơn đau hoà cùng sướиɠ khoái. Hà My đưa tay nắm lấy khúc thịt gân guốc đang có dấu hiệu căng phồng trở lại, mỉm cười bình phẩm:
- Hi hi... ăn giống gì mà to thế nhỉ?
- Ha ha... ăn cơm mẹ nấu chứ còn gì... thế, nó có to bằng của cha không?
- Hỏi vớ vẩn - Hà My nói rồi cắn mạnh một cái vào bờ ngực khiến Phong la oai oái.
Khi cô rời môi thì trên vùng da rắn chắc ấy đã rướm máu, vết răng đều tăm tắp in sâu vào da thịt. Cũng từ đấy, trên ngực phải của Phong mang thêm một vết sẹo, một kỷ niệm khó phai với người phụ nữ đầu tiên trong cuộc đời. Khoé mắt Hà My lại tràn ra hai dòng lệ, cô xót xa mυ"ŧ lấy vị mặn và tanh nồng vào miệng, chỉ mong mau chóng xoa dịu cơn đau của chàng trai đối diện. Phong thấy biểu hiện của mẹ thì vội vàng ôm lấy nàng vào lòng, nhẹ nhàng an ủi:
- Không sao... không sao... hết đau rồi... đừng khóc...
- Em... em xin lỗi... em sợ anh sẽ quên em, sẽ rời bỏ em nên muốn lưu lại chút gì đó với anh... em ngốc quá, anh đợi chút... em đi lấy thuốc cho anh, sẽ không để lại sẹo đâu...
Hà My nói rồi muốn vùng dậy nhưng đã bị Phong ghì chặt, đôi môi hai người lại tìm đến nhau, nồng nàn như lần đầu tiên.
- Anh sẽ không bao giờ quên em. - Phong nói, đôi mắt ngập tràn chân thành và kiên định.
- Em biết, nhưng em mãi mãi sẽ không bao giờ có thể làm một người vợ đúng nghĩa. Chúng ta không thể sinh con, tỷ lệ dị tật sẽ rất cao.
- Anh cũng có nghe điều đó, nhưng không sao, chúng ta sẽ từ từ tìm cách.
- Anh nghe lời em, sau này anh vẫn phải lấy một người vợ đúng nghĩa, và giữ gìn giọt máu của dòng họ, đó cũng là làm tròn chữ hiếu với cha anh.
- Nhưng...
- Anh nghe em nói hết đã, em cũng chỉ còn được vài năm, có thể là được chục năm xuân sắc, sau đó tất cả sẽ tàn phai, lúc đó em không còn có thể phục vụ anh nữa. Anh thì còn rất trẻ, sẽ cần người bên cạnh. Em không cần gì hết, chỉ cần được ở bên anh, được tiếp tục mối quan hệ này dù là trong bóng tối. Chỉ cần những lúc ở bên em, anh lại yêu thương, lại... lấp đầy em là em đã mãn nguyện rồi.
Phong nghe những lời mẹ nói, bản thân anh biết đó là những lời đúng đắn và thực tế, anh càng yêu thương người phụ nữ trước mặt, người luôn thứ tha và hy sinh cho anh tất cả. Anh gật đầu đồng tình với mẹ, nhưng trong thâm tâm đã tự dặn lòng, bất cứ người phụ nữ nào muốn làm vợ của anh, đều phải chấp nhận 2 chữ "CHUNG CHỒNG".
Đã thấu hiểu lòng nhau, họ lại lao vào như những con thiêu thân nóng bỏng. Những kí©ɧ ŧɧí©ɧ dồn nén tự nãy giờ được dịp bùng phát, lần này không còn do bất kỳ viên thuốc nào tác động, chỉ có sự gào thét của con tim đòi lấy yêu thương và thoả mãn. Ngoài cửa, mưa gió vẫn rít gào từng đợt, như giúp đôi tình nhân che đậy đi những thanh âm của du͙© vọиɠ, để họ thỏa mãn hơn mà trao gởi nỗi lòng.
Cũng từ đó, mãnh lực hoàn thiện bản thân và ý chí của Phong ngày càng lớn mạnh. Anh hiểu rằng, để có thể mang lại hạnh phúc cho mẹ, để những người con gái đến sau có thể chấp nhận mối quan hệ của hai người thì anh phải có đủ bản lĩnh về mọi mặt.
Thật may cho anh, ngoài những đam mê và năng khiếu trong công nghệ, Phong còn sở hữu một món quà từ thượng đế mà chính người mẹ yêu dấu đã ngày đêm mài dũa trong suốt những tháng ngày anh còn ở quê nhà. Đó chính là khả năng tìиɧ ɖu͙© tuyệt vời, thứ đã mang đến cho Hà My không biết bao nhiêu đêm cuồng loạn, để rồi cho đến hôm nay... những bản lĩnh đó sắp có dịp được tung hoành ngang dọc trong căn biệt thự xa hoa ở mảnh đất Sài Gòn hoa lệ, nơi mà hai mỹ nhân kiều diễm đang chờ được ban phát cả tình yêu và du͙© vọиɠ...