Mộ Diệc Thần nghe theo lời cô mà làm việc, đổ hết tất cả mọi thứ trong túi ra lên ghế.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng không có một chiếc đồng hồ nào cả. Nhưng đột nhiên, sau khi đồ vật bị đổ hết ra, một chiếc đồng hồ ánh vàng đập xuống ghế, tạo ra tiếng động.
Mọi người liền vội thay đổi sắc mặt.
Ngay cả Tô Noãn Tâm cũng trợn tròn mắt... Chết tiệt! Làm sao mà chiếc đồng hồ này lại ở trong túi của cô vậy.
Tô Noãn Tâm nhìn Mộ Diệc Thần cũng đang sững sờ, Mộ Diệc Thần lắc đầu với cô, tỏ vẻ mình cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.
Sắc mặt của Lâm Xuân Mạn và Dương Diễm thấy vậy cũng vô cùng khó coi.
Mà những diễn viên gạo cội ở xung quanh... Còn có tất cả nhóm diễn viên, diễn viên quần chúng, cũng đều nhìn vào Tô Noãn Tâm với ánh mắt kì lạ.
Không thể hiểu nổi, còn có chút lo lắng cho Tô Noãn
Tâm.
Là một diễn viên, nếu mang danh là một kẻ trộm đồ này nọ... Thì sự nghiệp diễn xuất sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Lúc này, sắc mặt của cả đa͙σ diễn, biên kịch lẫn nhà sản xuất đều vô cùng khó coi.
Nam chính Viên Cửu Minh và Châu Hoài Nam vốn không định tham gia với nhóm diễn viên nữ kia tranh luận gì nhưng thấy như vậy cũng không nhịn được mà cau mày. Bọn họ tin rằng Tô Noãn Tâm chắc chắn không phải là loại người như vậy.
Nhưng mọi người đều thấy được, lại còn có nhiều người như vậy thấy... Cho dù Tô Noãn Tâm có bị người ta hãm hại thật, thì danh tiếng cô cũng xong luôn rồi.
Tô Noãn Tâm ngẩn ra một lúc, sau mới tỉnh táo lại, nhíu mày nói: “Có người hãm hại tôi... Tôi không biết cái đồng hồ này xuất hiện ở trong túi xách của tôi từ lúc nào.”
Mộ Diệc Thần cũng đứng lên nói: “Tôi có thể chứng minh cô Tô không phải là kẻ trộm đồi!”
Hứa Bảo Châu cười chế nhạo, nói: “Cô là trợ lí của Tô Noãn Tâm thì đương nhiên phải nói giúp cho cô ta rồi. Tô Noãn Tâm, tôi thật không ngờ rằng cô lại là người như vậy đấy!
Trước kia tôi có nghe học sinh trong trường cô nói rằng, trong nhà cô còn có một người mẹ bị bệnh nặng... Cô vì lo cho tiền phẫu thuật của mẹ mình, muốn cứu sống mẹ của mình... Nên đã nghỉ học hơn một học kì, mà sắp tới đây mới bắt đầu nhập học, tôi còn đang cảm thấy thông cảm với cô...
Lại không ngờ rằng, cô lại là loại người đến cả trộm đồ của người khác mà cũng dám làm cho được. Nếu cô thiếu tiền để cứu mẹ của cô, thì cô cũng có thể vay tiền tôi mà, tôi cũng đâu phải là không cho cô mượn đầu. Cô cần gì phải làm ra cái loại chuyện như trộm đồ làm gì cơ chứ!”
Hóa ra đến cả chuyện mẹ cô mắc bệnh mà cũng biết. Xem ra... Đây là kế hoạch được lên từ lâu rồi!
Tô Noãn Tâm đột nhiên bật cười. “Chuyện mẹ tôi có bệnh, là cô Hứa trong thời gian nghỉ này đặc biệt đi tìm hiểu phải không?” “Tôi không điều tra cô làm gì cả, chỉ là tình cờ có mặt ở buổi tụ tập, nghe được học sinh trong trường của cô nói mà thôi.” “Vậy sao? Vậy cô Hứa có biết rằng, ca phẫu thuật ghép thận của mẹ tôi đã hoàn thành cách đây một tháng trước rồi... Bây giờ cơ thể cũng đã gần hồi phục rồi không? Thời điểm mà tôi cần tiền nhất cũng đã qua rồi... Cô Hứa nghĩ rằng tôi còn động cơ mà đi ăn trộm đồng hồ của cô à?”
Hứa Bảo Châu không khỏi sửng sốt một chút, lập tức nhíu mày nói: “Đó là vì cô phải lo tiền phẫu thuật cho mẹ cô trước mà thiếu nợ của người khác, cô muốn trộm đồng hồ của tôi để bán đi trả nợ!”
Tô Noãn Tâm vừa cười, vừa cầm lấy thẻ đen vừa bị đổ ra khỏi túi ở trên ghế lên, giơ lên cho mọi người nhìn, nói: “Đây là tiền tiêu vặt mà chồng chưa cưới của tôi đưa cho... Là thẻ đen, chắc ở đây cũng có người thấy qua rồi nhỉ?”
Lâm Xuân Mạn lập tức phối hợp theo, nói: “Mình thấy rồi, bố của mình cũng có!”
Viên Cửu Minh cũng bảo trợ lí lấy ba lô của mình đến, lấy ra từ bên trong một cái thẻ đen, nói: “Vừa hay là tôi cũng có. Loại thẻ này, tùy tiện có thể quẹt ra hàng chục tỉ... Tôi đã sử dụng rồi nên biết chút.
Tô Noãn Tâm có thể mua được với giá cả chục tỉ đồng, vậy thì cái đồng hồ mấy tỉ liệu có hơi chướng mắt không?”