Có mấy diễn viên cũng mở miệng nói: "Trưa nay đúng là bọn họ đã ở cùng nhau... Nhưng mà Tô Noãn Tâm có động vào túi của Hứa Bảo Châu không thì tôi cũng không biết. “Đúng vậy, chúng tôi cũng thấy thế.”
Nghe nói xong, cơn buồn ngủ của Tô Noãn Tâm liền bay sạch không còn chút nào.
Chết tiệt!
Hứa Bảo Châu đang muốn gây sự đây mà! Cô liền ngồi dậy khỏi ghế dài.
Mà Lâm Xuân Mạn và Dương Diễm đã bắt đầu bùng nổ.
Chỗ nghỉ ngơi của bọn họ được đoàn làm phim sắp xếp ở bên cạnh chỗ nghỉ ngơi của Hứa Bảo Châu, mà đúng là trưa nay Tô Noãn Tâm có ầm ĩ với bọn họ ở bên kia.
Mà đúng là rất nhiều người thấy được. “Hứa Bảo Châu, trợ lí của cô nói vậy là có ý gì? Định ngậm máu phun người mà xúc phạm Noãn Tâm của nhà chúng tôi đấy à?” Lâm Xuân Mạn vô cùng khó chịu, bày ra tư thái cô cả của nhà họ Lâm, đứng lên ép hỏi.
Hứa Bảo Châu nhíu mày nói: “Trợ lí của tôi chỉ nói ra những gì mà mình nhìn thấy mà thôi... Lâm Xuân Mạn, cô đừng có mà xen vào việc của người khác, đồ cũng không phải cô lấy thì liên quan gì đến cô!” “Tô Noãn Tâm là bạn của tôi! Đương nhiên là liên quan đến tôi... Đừng nói là cái đồng hồ mấy tỉ của cô, dù có hơn mấy chục tỉ thì tôi cũng có thể mua cho cô ấy được!
Vậy cô ấy cần gì phải đi trộm của cô làm gì? Đây là cô đang tự dát vàng lên mặt mình đấy à?”
Cái đồng hồ có mấy tỉ đồng thôi đâu có đáng để Tôi Noãn Tâm nhà cô ấy phải trộm làm gì chứ!
Người ta đường đường là bà xã tương lai của tổng giám đốc tập đoàn Quốc Doanh cơ mà, trong túi của chú nhà người ta lúc nào cũng có thẻ đen cho cô tiêu vặt, cái kiểu mà mấy chục tỉ cũng có thể tùy tiện lấy ra như vậy thì cô đầu cần phải đi trộm của người khác hả?
Hứa Bảo Châu đây là muốn gây sự nhưng không chịu chọn đối tượng cho chuẩn này!
Dương Diễm cũng nhíu mày nói: “Hứa Bảo Châu, cô ghen tị Noãn Tâm nhà chúng tôi cũng không phải chuyện ngày một ngày hai rồi, đừng tưởng rằng chúng tôi không nhìn ra được!
Cái trò vu khống này mà nói, cô nghĩ sẽ có người tin cô đấy à!”
Hứa Bảo Châu cười lạnh nói: “Tôi ghen tị với cô ta sao? Vẻ ngoài của tôi không bằng cô ta, hay tôi không nổi tiếng bằng cô ta nào? Trên Facebook tôi cũng có đến hàng chục triệu người hâm mộ, độ nổi tiếng luôn không hề giảm sút. Vậy cần gì tôi phải ghen tị vô cứ với mấy diễn viên trẻ các cô chứ?
Mấy cô nói lời này mà không sợ người ta nghe thấy lại cười mặt cho à!”
Lâm Xuân Mạn tỏ ra khinh thường nói: "Có mấy chục triệu người hâm mộ thì có gì mà đặc biệt hơn người chứ!” “Đúng vậy! Noãn Tâm nhà chúng tôi đẹp hơn cô đấy, dáng người cũng đẹp hơn cô đấy, diễn xuất cũng tốt hơn cô luôn đấy! Mà còn có nhân duyên cũng tốt này, nhân phẩm lại càng tốt! Nói chung cái gì cũng tốt! ít nhất thì cũng tốt hơn có nhiều!
Miệng thì nói không ghen tị, chỉ sợ trong lòng đang ghen tị đến phát điên rồi ấy chứ! Nếu không, mấy cái loại chuyện như vu khống này mà cũng làm được, đúng là không biết xấu hổ mà!”
Hứa Bảo Châu nhíu mày nói: “Mấy cô đúng là khinh người quá đáng rồi đấy! Tôi đã bảo là tôi không ghen tị với Tô Noãn Tâm rồi! Bây giờ đồng hồ của tôi bị mất rồi, tôi mới là nạn nhân đây này! Mà bỏ đi... Nói với mấy người cũng có để làm gì đâu. đa͙σ diễn, tôi sẽ gọi cho cảnh sát!”
Nói xong lấy điện thoại ra định gọi cho cảnh sát.
đa͙σ diễn vội vàng ngăn cản lại, nói: “Từ từ đã... Đừng vội mà... Đều là người một nhà cả, làm lớn chuyện cũng không tốt đâu!”
Hứa Bảo Châu hất cằm nói: “Hoặc là để tôi gọi cho cảnh sát, chờ cảnh sát đến rồi điều tra, hoặc là lục túi của Tô Noãn Tâm ra... Nếu không phải là cô ta lấy, tôi sẽ đích thân xin lỗi cô ta, nhưng nếu đúng là cô ta lấy. Vậy phải trả lại đồng hồ cho tôi, tôi sẽ nể tình cùng quay chung trong đoàn làm phim mà bỏ qua cho chuyện cũ!”
Nhưng như vậy, danh tiếng của Tô Noãn Tâm vì cái tiếng kẻ trộm có thể bị hủy hoại hoàn toàn.
Chờ đến khi bộ phim này kết thúc xong sẽ đem chuyện này tung ra, công khai ở trên mạng, rồi danh tiếng của Tô
Noãn Tâm coi như xong luôn.
Trong lòng Hứa Bảo Châu xấu xa mà nghĩ về những việc kia, ảnh mặt dừng lại trên vẻ mặt không chút sợ hãi của Tô Noãn Tâm đang đứng cách đó không xa.
Mọi người cũng nhìn về phía Tô Noãn Tâm.
Mà đương sự Tô Noãn Tâm lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, giơ tay nói: "Mộ Diệc Thần, đổ hết đồ trong túi của tôi ra đi, để cô Hửa nhìn thấy cho rõ ràng.