- Nhưng... bệnh ung thư theo tôi biết làm gì có di truyền! Tại sao...
Tần Nhã Hân nghe vậy liền nói:
- Không di truyền không có nghĩa là nó không lây nhiễm. Theo chuẩn đoán của tôi, rất có thể Mạc tiểu thư từ khi sinh ra đã bị nhiễm ung thư tử cung từ mẹ của mình rồi!
Một câu nói đánh ngay vào lồng ngực Hứa Sơ Sơ, khiến cô khó thở, nắm chặt tay, cô lên tiếng hỏi:
- Vậy...... bệnh đó có liên quan gì đến việc phẫu thuật cô vừa nói?
Tần Nhã Hân mím môi, rũ mắt đáp:
- Thật ra, ung thư tử cung không giống các loại ung thư khác, không phải cứ nhiễm bệnh là chết, nhưng nếu như để xảy ra căn bệnh đó, người bệnh... rất có thể sẽ bị vô sinh.....
------..----------...------------------
Hứa Sơ Sơ nhìn Mạc Lệ, thâm tâm tràn ra đau đớn không thể nói thành lời, lên tiếng:
- Càng sớm phòng ngừa, khả năng mắc bệnh sẽ càng thấp. Đối với trường hợp của Mạc tiểu thư, cô ấy chỉ cắt bỏ một buồng trứng, và quyết định giữ lại một buồng trứng, điều này sẽ tăng cao cơ hội có thể sinh con!
- Nhưng mà, điều này sẽ gây đến một số tác dụng phụ, theo thời gian, tác dụng sẽ càng ngày càng lớn. Tuy nhiên cắt buồng trứng vẫn là một phương pháp phòng ngừa hiệu quả cao, trong đó lợi ích được xem là vượt xa nguy cơ, đứng ở lập trường một người bác sĩ, tôi thấy, quyết định này của cô ấy là không sai!
-----...--------...--------------------
Mạc Lệ ngước mặt lên, cười trừ, nói:
- Mình từng nghĩ, có thể ở bên cạnh Cẩn Du mãi mãi, thế nhưng.... một đứa con gái thân mang bệnh như mình, rốt cuộc.... vẫn là bị kì thị. Hàn phu nhân.... đã đến... và nói với mình như vậy!
Hứa Sơ Sơ há miệng, cô bất ngờ nhìn Mạc Lệ, không thốt nên lời.
Sự việc năm đó, cô không hề biết gì ngoài việc Hàn Cẩn Du làm Mạc Lệ phải vào tù, điều càng khiến cô sốc hơn, chính là.... mọi chuyện lại bắt đầu từ mẹ của anh ấy!!