Hai ngày nay, ngoài truyền nước biển ra, cô không được ăn gì cả, đói đến xụi cả người. Dì Tầm nấu một ít cháo cho cô ăn, nhìn cô khỏe hơn mới rời đi.
Hứa Sơ Sơ nghe dì Tầm kể lại mới biết Thời Cảnh Thường luôn qua phòng thăm cô, có lúc còn ở đây rất lâu, ngoài giờ lên công ty, hầu như ăn uống cũng đều làm ở đây cả.
Hứa Sơ Sơ cười thầm, có phải chú ấy rất lo lắng cho cô không nhẩy?? Còn ở bên chăm sóc cô thường xuyên nữa chứ, aaaa nghĩ tới cũng thấy vui lắm luôn rồi!!!!
Nhìn cô gái xinh đẹp đang hướng mắt ra ngoài cửa sổ, ánh nắng khắc họa từng đường nét hoàn hảo của Mạc Lệ, thâm tâm Hứa Sơ Sơ bỗng đau nhức...
Cô luôn tưởng, cô là người bạn thân nhất, người hiểu cô ấy nhất, thì có lẽ... sẽ biết được về cô ấy nhiều nhất... Nhưng mà... hóa ra cô đã sai rồi, cô chưa bao giờ và cũng chưa từng... biết gì về người con gái này....
Nghe tiếng động, Mạc Lệ nghiêng đầu qua nhìn, khi thấy Hứa Sơ Sơ, liền cười hiền lành.
Hứa Sơ Sơ cười lại, cô đóng cửa, đi chậm rãi đến chỗ Mạc Lệ, sau đó ngồi xuống giường.