Hứa Sơ Sơ bấm nút thang máy đi lên tầng trên, đến nơi, cô ngó nghiêng xong xuôi rồi mới đi ra.
Lầu này không có gì đặc biệt, chỉ giản đơn duy nhất một lối dẫn đến căn phòng của Thời Cảnh Thường, vậy nên cô cũng không tốn nhiều thời gian đi đến.
Làm sao trên đời này lại có người đẹp trai thế nhỉ, liệu có phải thần tiên tái thế không?
Có lúc thật sự Hứa Sơ Sơ từng hoài nghi, Thời Cảnh Thường là thần tiên, bởi anh thực sự quá điển trai, từng chi tiết trên khuôn mặt đẹp đến nỗi không từ hoa mỹ nào có thể diễn tả được.
Cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô rung động trước vẻ đẹp này rồi, haizz, nói ra mất mặt lắm nhưng thôi kệ, bao năm theo đuổi anh cũng không phải cô chưa từng mất mặt!!
Hứa Sơ Sơ rón rén bước tới, hô lớn:
- Chú!
Tiếng hô của cô thành công gọi được Thời Cảnh Thường đang làm việc ngẩng đầu lên, thế nhưng anh lại không bị giật mình, khuôn mặt vẫn bình thản trước sau như một.
Thấy Hứa Sơ Sơ đi vào, Thời Cảnh Thường lên tiếng:
- Đến rồi à!
Cô mất hứng, nhướng mày thắc mắc hỏi:
- Hửm? Chú biết cháu sẽ đến sao?
Thời Cảnh Thường không nhanh không chậm gật đầu, trả lời: