- Thế nào, không thích nước ép táo sao? Em vẫn luôn thích loại này mà!
Hứa Sơ Sơ nhìn ly nước yêu thích của mình, nhưng trong đáy mắt lại không có tham vọng muốn uống nó, ngược lại, lại rất lạnh nhạt như có phần ghét bỏ.
Cô nhìn Hạ Nhu NHiên, nói:
- Anh có thể đừng tùy tiện gọi nước cho em được không? Em không còn là con nhóc mười mấy tuổi ngày nào cũng đòi nước ép từ anh đâu!
Lúc còn nhỏ, tạm thời gọi là trẻ trâu đi, cô 15 16 tuổi rất thích uống nước ép táo, vậy nên mỗi khi đến căn tin ở trường cô đều gọi 2 3 ly nước ép táo để uống cho thỏa thích.
Điều trùng hợp là, Hạ Nhu NHiên lại làm việc thêm ở căn tin đó! Anh ấy thường bắt gặp cô mỗi khi tới giờ ăn trưa hoặc giải lao, lúc nào cô cũng chạy tới chỗ anh đòi anh làm nước ép cho mình trước, rồi mới làm thức uống cho các học sinh khác sau.
Hạ Nhu NHiên tuy hay la mắng cô nhưng vẫn luôn làm nước ép táo thật nhanh, và đưa cho cô uống. Anh ấy chăm sóc cô, như một người anh trai vậy!
Ánh mắt Hạ Nhu Nhiên hơi đổi khi nghe thấy câu nói của Hứa Sơ Sơ, nhưng không lâu liền lên tiếng đáp:
Bầu không khí đột ngột chùng xuống, cả hai bên sau khi nói câu của mình thì không lên tiếng nữa, không gian im lặng đến mức có thể nghe gió xung quanh thổi xào xạc, chầm chậm... nhè nhẹ...
Một lúc sau, Hạ Nhu Nhiên hỏi trước:
- Em... vẫn thích anh ta sao?
Trước câu hỏi của người đối diện, Hứa Sơ Sơ không tỏ ra nhiều thái độ, cô ưỡn người ra sau, không nhanh không chậm đáp: