Nhã Lệ ngồi trên ghế, nhìn Thời Cảnh Thường mím môi uống trà, nghĩ đến việc vừa nãy, cô mỉm cười lên tiếng:
- Đừng lo lắng quá, con bé đã lớn rồi, nó sẽ tìm được đường về thôi!
Thời Cảnh Thường hơi liếc mắt sang cô, nhưng không đáp lại, thấy vậy, Nhã Lệ cũng không thất vọng lắm, chỉ nói:
- Anh mà cũng có bộ dáng lo lắng cho người khác, thật là hiếm thấy! Lúc trước chúng ta quen nhau, anh cũng chưa từng vì em mà lo lắng đến thế nhỉ?
Đúng vậy, cô với Thời Cảnh Thường vốn là một cặp, là một đôi nam nữ đúng nghĩa hẹn hò, nhưng mà... chỉ là đã từng thôi!
Cô với anh quen nhau từ năm cấp 2 trung học, đến năm cấp 3 mới chia tay, lí do là vì cả hai không hợp. Một cái cớ... thật nhạt nhẽo!!
Lúc đó, cô là người đưa ra lời chia tay trước, cũng bởi vì tính cách lạnh nhạt đối xử 1 như 10 người của Thời Cảnh Thường, mà trong lúc tức giận, cô đã chủ động rời bỏ trước.
Cô cứ nghĩ anh ấy sẽ đến tìm và muốn hàn gắn lại với cô, thế nhưng.... cô đợi mãi cũng không thấy anh!!
Thời gian cứ thế qua đi, mối tình đó cũng sớm chôn vùi theo năm tháng, thế nhưng.... 2 năm trước, Nhã Lệ đột nhiên lại gặp lại Thời Cảnh Thường.