Mạc Lệ đưa Hàn Cẩn Du lên xe, vốn là muốn chở anh đến bệnh viện, nhưng anh lai giành tay lái của cô, nhất quyết là người chở đi.
Mạc Lệ ngồi bên ghế trái, ánh mắt cô nhìn thẳng, cắn chăt môi, không lên tiếng.
Hàn Cẩn Du vừa lái xe, vừa nhìn sang cô, nói:
- Thật ra em không cần làm như vậy, lúc nãy là anh khích bác câu ấy, nên mới bị đánh!
Mạc Lê chớp mắt, giong hơi khàn đáp lai:
- Em biết, khả năng kiềm chế của Manh Huyền Chân trước giờ luôn rất tốt, nếu không phải chuyên gì quá lớn, anh ấy nhất đinh không ra tay đánh người. Nhưng mà... không nói như vây, anh ấy nhất đinh không chiu dừng lai.....
Dứt lời, Mạc Lê đôt nhiên úp măt xuống dưới, cô cắn manh vào tay òa lên khóc nức nở.
Từng giot nước mắt chảy xuống không ngớt, ướt đẫm hai hàng mi nhat nhòa, hòa vào cơn mưa đang rơi ngoài kia, trôi đến cuối chân trời.
Đôi khi bắt ép bản thân mình làm 1 điều trái với suy nghĩ thực sự rất khó, nhưng điều đau lòng hơn cả, là chính đối phương cũng biết mình đang giả dối nhưng lại chẳng thể nào ngăn được lí trí rằng điều ấy là thật lòng.