Những ngày Tết trôi qua rất nhanh chóng, sau những ngày nghỉ ngơi vui chơi, mọi thứ lại trở về như bình thường, Bắc Kinh trong phút chốc nhộn nhịp hơn hẳn.
Hôm nay, trời không nắng không mưa, Hứa Mạnh Trưởng đến tìm Hứa Sơ Sơ, ông đề nghị cô lên xe, sau đó đưa đến một nơi.
Tại nghĩa trang Hứa gia,
Hứa Sơ Sơ và Hứa Mạnh Trưởng đứng trước bia mộ của Tô Nhan, sau khi thắp hương và cúi lạy, Hứa Mạnh Trưởng lên tiếng nói trước:
- Sơ Sơ, cho đến bây giờ, con vẫn nghĩ, điều mà ông làm là tàn nhẫn có đúng không?
Hứa Sơ Sơ đứng thẳng người, cô nắm hai tay lại với nhau, chậm rãi đáp:
- Con không nói ông làm điều đó là tàn nhẫn, con chỉ muốn đứa bé trong bụng của mình có thể được sinh ra và lớn lên một cách thật bình thường như bao người bình thường khác mà thôi! Không gánh nặng, không chức quyền, không phân tranh... chỉ đơn giản như vậy thôi, chẳng lẽ lại không được?
- Thì ra con nghĩ như vậy! Chẳng lẽ đến thời điểm này, con còn chưa nhận thức được cái gì mới là quan trọng nhất hay sao? Con sinh ra vốn đã không bình thường rồi, Cảnh Thường cũng như vậy, con nghĩ, đứa cháu này của ông có thể thoát khỏi số phận đó được sao?
- Mỗi một người đều có 1 số phận khác nhau, người càng sinh ra trong gia tộc lớn thì càng phải gánh vác trách nhiệm cho xứng đáng với nó nhiều hơn, ông cứ tưởng là con biết rõ cái này chứ?
Dứt lời, ông xoay sang nhìn Hứa Sơ Sơ, lên tiếng đanh thép:
- Được, con không muốn nói lí với ông nội, vậy hôm nay ông cho con nói lí với mẹ con! Đứng trước bia mộ của mẹ, con hãy thành thật, nói xem rốt cuộc có còn nhớ hay không, năm đó đã từng hứa những gì??