Mạc Lệ nói rồi, cô vùng tay ra khỏi người Mạnh Huyền Chân, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Thế nhưng, Hàn Cẩn Du một lần nữa ngăn lại, anh bước về phía trước, chặn hướng đi của cô, lên tiếng gọi:
- Lệ Lệ!
- Anh đừng có gọi tôi như vậy! - Ngay lập tức, Mạc Lệ hét lên, phản bác lại lời nói của Hàn Cẩn Du.
Cô lùi về sau, hết nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt lại quay sang nhìn Mạnh Huyền Chân, nói:
- Các người rốt cuộc muốn tôi phải làm gì đây? Tại sao cả hai lại không thể cho tôi một chút thời gian để suy nghĩ chứ?
- Tôi là trò đùa của các anh chắc? Muốn đến thì đến muốn đi thì đi, trong mắt hai anh, tôi là người tùy tiện và dễ dãi như vậy sao?
Mạc Lệ thở gấp, cô vì nói nhanh mà không kiểm soát được hơi thở của mình, trong lòng cô đang vô cùng bối rối. Vậy mà hai người đàn ông này.... lại không để cho cô có phút giây nào được yên!
Hàn Cẩn Du bước lên, anh chớp mắt, nói:
- Em muốn đi đâu, tôi đi với em!
Mạc Lệ cười hắt ra một hơi, cô nhìn Hàn Cẩn Du, rồi nhìn Mạnh Huyền Chân, lên tiếng:
- Được, cả hai anh đều muốn đi, vậy thì... hôm nay giải quyết cho xong luôn đi! Cả hai anh đều đi với tôi, đến một nơi....
Nói rồi, cô ném cho bọn họ một ánh mắt sắc bén, sau đó lách người đi ra khỏi cửa hàng.
Hàn Cẩn Du và Mạnh Huyền Chân nhìn nhau, rồi cũng chạy theo sau.
Xe dừng trước cục dân chính, Mạc Lệ mím môi, xuống xe muốn đi vào.
Mạnh Huyền Chân nhíu mày, anh nắm lấy tay cô, lo lắng hỏi: