- Mạc Lệ thấy tôi còn tươi cười vui vẻ, anh liền vào cô ấy đã không cười nổi nữa, anh nói xem, là anh làm cô ấy mất hứng, không phải sao?
Hàn Cẩn Du không thua kém, khí thế trên cơ thể vẫn bức người, không nhanh không chậm trả lời:
- Ai biết được cô ấy vui vì anh hay vì mang chiếc váy đẹp, Mạnh Huyền Chân, anh cũng quá ảo tưởng rồi đó!
Tiếng hai người đối chọi càng lúc càng gay gắt, lọt vào tai Mạc Lệ khiến cô càng thêm phiền não.
Vò tóc mình thật lâu, Mạc Lệ cũng đứng dậy, cô không thể ở trong đây nghe hai người này nói chuyện được nữa, cô muốn đi ra ngoài.
Nghĩ là làm, Mạc Lệ nhanh chóng kéo dây khóa, cởi bỏ bộ váy trên người, sau đó vội vàng mang lại đồ rồi xông ra ngoài.
Mạnh Huyền Chân thấy cô lao ra, liền dùng tay cản lại, anh lo lắng gọi:
- Lệ Lệ!
Mạc Lệ mím môi, trừng mắt nhìn anh, nói:
- Buông tay ra!
Hàn Cẩn Du bên cạnh cũng tiến tới, anh nhìn cô, lên tiếng hỏi:
- Lệ Lệ, em muốn đi đâu?
Mạc Lệ liếc sang Hàn Cẩn Du, cô cắn môi, đáp:
- Hai anh đều không chịu đi mà? Vậy thì tôi đi!