Bắt đầu từ năm cô 5t, cô đã nói thích anh rồi, đến bây giờ đã 25t, cô vẫn cứ muốn nói như vậy, thì sao chứ? Đôi lúc không thích gọi "anh" đơn giản như vậy nữa, chuyển lại dùng thử cái này, cũng hay lắm!
Thời Cảnh Thường nghe cô nói, trong tâm lại rung động một hồi. Anh véo má cô, lên tiếng:
- Tại sao bây giờ anh mới phát hiện em tinh nghịch như vậy nhỉ? Con người em càng lớn càng trẻ con sao?
Hứa Sơ Sơ cười, vươn tay ôm lấy cổ anh, đáp:
- Là khi gặp anh mới trở nên vậy đó, em trẻ con, anh cũng trẻ con vậy thôi! Thời trẻ con! Thời trẻ con!!!
Hứa Sơ Sơ nói xong, cười một tràng dài, quả thật cô từng nghe nói, khi chúng ta gặp được người mình yêu thật sự, trước mặt người ngoài, dù chúng ta có trưởng thành bao nhiêu, thì ở trước mặt người ấy, chúng ta lại trẻ con bấy nhiêu.
Thời Cảnh Thường thấy cô ngốc nghếch, anh liền rút trong túi ra một vật nhỏ sáng lấp lánh, nhanh chóng đeo vào ngón áp út của cô, nói:
- Thiếu thứ này nữa là đẹp này!
Hứa Sơ Sơ vốn đang cười, nhưng đột nhiên khóe miệng lại hạ xuống một cách bất chợt. Mắt cô mở to, không thể tin được thứ mình đang thấy trước mặt là gì.
Cô ngước đầu chậm rãi lên nhìn Thời Cảnh Thường, ánh mắt như muốn hỏi anh... đây là ý gì?
Thời Cảnh Thường cười mỉm, anh cầm tay cô, nắm thật chặt, rành rọt thốt ra từng chữ: