- Điều gì làm anh cũng đều làm rồi. đây là ân oán giữa hai đứa nó, cũng là ân oán giữa hai nhà Hứa gia và Thời gia, Tô gia chúng ta không thể giúp được gì, thật đấy!
Trách chỉ trách hai người đó sinh nhầm chỗ, yêu nhầm người, thích sai thời điểm, còn lại... chẳng thể trách ai cả!
Tưởng Vy Vy ôm chặt Sở Bắc, cô vùi đầu vào vai anh, nói:
- Em không thích như vậy, không thích hai chúng nó cứ đấu với nhau như vậy chút nào, em thích cả hai đều như trước kia hơn, vui vẻ biết mấy!
Ánh mắt Sở Bắc hơi đổi, nhưng không lên tiếng đáp lại. Kì thực... chuyện đã qua rồi, đâu phải cứ muốn là có thể quay về. Hứa Sơ Sơ đã bị thương, Thời Cảnh Thường cũng thay đổi, Hứa gia đã lụi tàn, Thời gia cũng đã trở lại, bây giờ... còn gì có thể thay đổi để quay trở về điểm bắt đầu nữa sao?
Nói không cũng không phải không có, nói có cũng không phải dễ dàng làm được, bây giờ, chỉ có thể trông mong vào đoạn nghiệt duyên của Hứa Sơ Sơ và Thời Cảnh Thường mà thôi!
Sở Bắc ôm lấy Tưởng Vy Vy, kéo cô sát vào lòng mình, lên tiếng:
- Em yên tâm, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi!
Việc còn lại mà anh trông chờ nhất, không phải Thời Cảnh Thường, mà chính là Hứa Sơ Sơ. Cô là mấu chốt và cũng là nút thắt duy nhất của bi kịch này!
Thứ mà cô đem về đây không phải là hận thù, cũng không phải là tình cảm. Thứ khiến cô từ cõi chết trở về, không phải là Hứa gia, cũng không phải là sự oán hận. Điều làm Hứa Sơ Sơ khổ tâm, là không buông bỏ được chính bản thân mình!
Là cô tự ép mình vào khuôn khổ, tự ép mình tiếp nhận nỗi đau, thù hận,. Chỉ khi nào cô thật sự mở rộng được trái tim mình, nghĩ theo một hướng khác, lúc đó, sự việc mới có thể chuyển biến tốt hơn!