Hứa Sơ Sơ ngồi trong phòng, suýt tức đến hộc máu. Con người của Thời Cảnh Thường, chỉ số biến thái chỉ có tăng chứ không giảm! Càng ngày càng biến thái!
Tạm gác qua chuyện đó, Hứa Sơ Sơ đi một vòng trong phòng, tìm xem có thứ gì có thể liên lạc được ra bên ngoài không. Thế nhưng, trong phòng Thời Cảnh Thường không có điện thoại, cũng không có máy tính, cô tìm một hồi rồi bỏ cuộc nhanh chóng.
Ngồi đung đưa trên giường chơi, Hứa Sơ Sơ chợt nhớ, phòng của Thời Cảnh Thường vẫn còn, vậy.... phòng lúc trước của cô hay ở.... có khi nào cũng còn không?
Nghĩ nghĩ, Hứa Sơ Sơ nhón chân bước xuống giường! Cẩn thận mở cửa đi ra bên ngoài.
Nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai gần đây, cô lén lút đi về phía cuối hành lang.
Lúc trước cô hay bảo phòng anh rất tối, lại ở trong góc, thế nên Thời Cảnh Thường đã chuyển đến căn phòng đầu tiên ngay cạnh cầu thang.
- Vậy tại sao cô lại đi đến căn phòng đó trong khi cô chưa từng sống ở đây? Cô tò mò gì với một căn phòng ở trong góc? Còn nữa, cô tỉnh dậy lại đi đến ngay thư phòng tìm tôi, làm sao cô biết tôi ở đó?
Hứa Sơ Sơ nghe anh nói, trong lòng lộp bộp vài tiếng, thân thể không tự chủ được mà cứng ngắc, đảo mắt không biết nên đáp gì.
Thời Cảnh Thường tiếp tục hỏi dồn dập người con gái trước mặt, anh tiến lên, ép cô từng bước lùi sát vào tường:
- Hứa Sơ Sơ, tại sao tôi lại có cảm giác.... cô... hình như rất quen thuộc với nơi này?